Minh Lan Nhược - FULL

Đôi mắt hẹp dài của Thượng Quan Hoành Nghiệp híp lại, rồi nhìn nàng thật sâu, hình như có hơi bất đắc dĩ: “Bản vương có việc muốn trao đổi cùng nàng, hơn nữa trông bản vương giống người xấu sao……”
Lời còn chưa dứt, cả người hắn ta bỗng cứng đờ, đứng sừng sững trước cửa không thể cử động, cũng không thể nói được.
“Có một số người nhìn không giống người xấu nhưng lại giống như con chó thèm thịt trong bát người khác vậy.” Một giọng nói lạnh lùng của thiếu niên vang lên sau lưng hắn ta.
Minh Lan Nhược: “…”
Nàng nhìn mỹ thiếu niên mặc y phục đỏ chậm rãi đi ra từ phía sau Thượng Quan Hoành Nghiệp, nét mặt hơi phức tạp: “Tiểu Diễm Tử, ngươi… sao lại chạy ra ngoài rồi?”
Tiểu Diễm Tử nhìn Minh Lan Nhược đầy khó đoán, rồi nhìn Tần Vương bên cạnh, người vừa bị hắn chạm vào huyệt đạo tê liệt đang giận dữ nhìn hắn.
Hắn chợt cười lạnh: “Tiểu Diễm Tử tới hầu hạ tỷ tỷ tắm rửa đi ngủ, tục xưng là thị tẩm.”
Nói xong, Tiểu Diễm Tử không khách sáo cầm rượu và thức ăn trong tay Thượng Quan Hoành Nghiệp, thuận thế cười lạnh nói với Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Điện hạ, đêm đã khuya, đi ngủ sớm đi!”
Sau đó, hắn đóng sầm cửa lại trước mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp, vờ như không thấy ánh mắt muốn giết người của Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Minh Lan Nhược im lặng nhìn Tiểu Diễm Tử vào cửa, chỉ cảm thấy khóe mắt đột nhiên giật giật.
Người này đúng là…
“Sao vậy, tiểu nương nương không ngồi sao?” Tiểu Diễm Tử buông rượu và thức ăn trong tay, mỉm cười với Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược nhìn hắn cười nổi da gà, đành phải ngồi xuống, nhìn hắn: “Sao ngươi lại ra ngoài, Đường Lệ Lan không bám lấy ngươi sao?”
Chỉ là một hai đêm nàng không trở về, hắn có cần theo sát như vậy hay không, khiến cho nàng không hiểu sao lại căng thẳng theo như là thật sự cắm sừng hắn.
Tiểu Diễm Tử thản nhiên: “Đuổi đi người theo đuổi dây dưa cũng là bản lĩnh mà Cẩm Y Vệ Đông Xưởng nên nắm giữ.”
“A…” Minh Lan Nhược khẽ xoay eo nhỏ, ngồi xuống, trong lòng thấy thấp thỏm.
Nàng không biết hắn đi ra lúc nào, theo nàng bao lâu, có nhìn thấy nàng đến chỗ tiếp điểm của Xích Huyết quân hay không.
Dù sao bản lĩnh theo dõi người của Đông Xưởng, nàng đã từng thấy qua, huống chi là Đốc chủ đại nhân.
Tiểu Diễm Tử dùng thần thái quen thuộc ưu nhã sắp xếp thức ăn cho nàng, dường như không có ý định hưng sư vấn tội vì nàng định không về ngủ đêm.
Minh Lan Nhược yên lặng nghĩ, tâm trạng mình không đúng, hiện tại trước mặt mình cũng không phải là Thiên Tuế Gia cao cao tại thượng mà là Tiểu Diễm Tử do Thiên Tuế Gia phái tới hầu hạ mình.
Vì thế nàng không thay đổi biểu cảm ưỡn thẳng eo nhỏ, bày ra khí thế kiêu ngạo, đầu ngón tay trắng nõn quơ quơ: “Đứng sang một bên, bản Vương Phi dùng bữa không quen có người chia thức ăn.”
Tiểu Diễm Tử híp mắt nhìn nàng: “…”
Nha đầu chết tiệt, chạy theo gian phu, bỏ hắn một mình ở phủ đệ Tri Phủ, không biết ra cửa gặp người nào, đầy bụng bí mật gạt hắn, đúng là ngứa da, thiếu đánh!
Hắn cười cười: “Vâng.”
Nói xong, lui lại hai bước, thần thái thoải mái chắp tay đứng ở bên cạnh, nhìn nàng ăn khuya.
Nhưng hắn không giấu khí thế nữa, ở sau lưng tràn ngập khí thế ép người, nhìn chằm chằm đến mức Minh Lan Nhược chỉ cảm thấy giống như có một con mãnh thú đứng nhìn mình chằm chằm.
Nàng ăn khuya, hắn chờ nàng ăn no, chờ “ăn” nàng.
Nàng không yên lòng nên uống nhiều rượu trái cây ngọt ngào, vốn là một người không có tửu lượng mạnh nên choáng váng bắt đầu cười ngây ngô ngay, ngoắc ngón tay về phía Tiểu Diễm Tử.
“Lại đây… Lại đây…”
Ánh mắt Tiểu Diễm Tử đen lại, đi tới: “Tiểu nương nương?”
Cũng không ngờ tới nàng bỗng nhiên mềm mại dựa vào trong lòng hắn, mềm giọng nỉ non: “Hức, ta nhớ phụ thân ta, phụ thân… Sẽ không có sao phải không?”
Mỹ nhân dựa sát vào, làm nũng lại thương tâm, trong lòng ôm một quả cầu ấm áp như ngọc, khiến cho Tiểu Diễm Tử hơi cứng đờ một chút.
Hắn liếc nhìn trên bàn, đưa tay cầm lấy chén rượu, ngửi ngửi, thưởng thức một ngụm rượu còn lại, cười lạnh một tiếng.
Hoá ra là Nhuyễn Hồng Đào Hoa Túy, nửa cân giá trị một lượng vàng, vì trêu chọc tiểu nương nương mà Thượng Quan Hoành Nghiệp cam lòng bỏ tiền vốn như vậy.
Rượu này ủ từ hoa quả, uống vào không khác mật ong nhiều lắm, tinh khiết ngọt ngào, tác dụng chậm nhưng không kém, có thể làm say ngã nam nhi bảy thước nhưng chỗ tốt là uống say, ngày hôm sau sẽ không đau đầu.
Nàng ngốc Minh Lan Nhược này lại uống hơn nửa bình.
Nếu như hôm nay Thượng Quan Hoành Nghiệp ăn khuya cùng nàng, tiểu nương nương mềm như một vũng nước này chẳng phải sẽ thật sự rơi vào trong tay hắn ta!
“A, ngươi… Eo này thật nhỏ, người ta nói vai rộng eo nhỏ chắc chắn rất có sức, sức của ngươi có lớn hay không?” Minh Lan Nhược bỗng nhiên ôm lấy đai lưng của hắn, khuôn mặt xinh đẹp lãnh diễm đỏ ửng lên, giống trang điểm như hoa đào, mị nhãn như tơ.
Cơ thể Tiểu Diễm Tử cứng đờ, nhìn ánh mắt mị hoặc trong ngực như nước, nghiêng đầu nhìn hắn, tay của nàng không thành thật vuốt eo hắn.
Trong mắt hắn hiện lên sự tối tăm lạnh lẽo.
Tiểu nương nương uống nhiều còn biết đùa giỡn người khác?
Năm ngón tay nam nhân giữ chặt hàm dưới của nàng, mang theo tức giận buộc nàng ngẩng mặt lên: “Nàng có nhận ra ta là ai không?”
Minh Lan Nhược mơ mơ màng màng cố gắng nhìn hắn, trước mắt lại toàn là bóng đen.
Sau đó chóp mũi tinh tế của nàng bỗng nhiên đỏ lên, mắt sáng xinh đẹp tràn đầy ánh nước ủy khuất, đưa tay nắm chặt cổ tay hắn: “Ô… Đau, cằm đau… Cữu cữu bắt nạt ta!”
Tiểu Diễm Tử dừng tay lại, nhìn con mèo xinh đẹp trong lòng ủy khuất vươn móng vuốt ra muốn thoát khỏi việc cằm bị giam cầm, còn tức giận muốn cào hắn, miệng lại mơ mơ màng màng gọi hắn.
Một tiếng “cữu cữu” kia khiến cho cơn giận của hắn tan biến ngay.
Ngay cả sự căm tức vì buổi chiều cấp dưới đến bẩm báo hành tung Minh Phi nương nương của hắn rất thần bí và việc phát hiện nàng còn cất giấu “bí mật nhỏ” cũng giảm đi không ít.
Hắn nheo mắt, bỗng nhiên mỉm cười một tiếng, khom lưng khiêng nàng lên vai.
“A… Thả… Thả ta xuống!” Minh Lan Nhược tựa lưng vào vai hắn, vốn đã say ngất, nàng xém chút nữa nôn ra.
Tiểu Diễm Tử mặc kệ nàng, ném nàng vào trong chăn đệm mềm trên giường.
Hắn xoay người mở cửa, ngoài cửa đã không còn bóng dáng Thượng Quan Hoành Nghiệp, chỉ có thuộc hạ của mình khiêng thùng nước nóng lớn chờ ở cửa.
Thấy hắn mở cửa, nhóm ám vệ mang nước nóng vào ngay, rồi nhanh chóng lui ra ngoài, đóng cửa lại biến mất.
Tiểu Diễm Tử đưa tay thử nước nóng, nhiệt độ rất thích hợp.

Ads
';
Advertisement