Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược nhìn một cái, thấy đó là sổ sách thu chi của các quan lại thuộc Tần Vương Phủ sau khi họ đến đây để cứu trợ thiên tai.
Nàng mừng rỡ, nhanh chóng xem lại.
Phụ thân nàng gần như đã nuôi dạy nàng như một nam hài, nàng đã học được nhiều kỹ năng từ ông, việc xem sổ sách cũng chỉ là một trong số đó.
Rất nhanh nàng đã nhận ra có điều gì đó không ổn.
“Số tiền chi tiêu cho khoản này quá ít rồi!” Nàng cau mày, không khỏi lẩm bẩm.
Công tác cứu trợ thiên tai đã gần ba tháng, lượng lương thảo, y phục và các vật dụng khác mà Tần Vương phủ cấp cho đã được phân phát tính ra không đến năm ngàn lượng bạc.
Tần vương phủ là cung điện của nhất phẩm Thân Vương, Thượng Quan Hoành Nghiệp là hoàng tử được sủng ái, có thái ấp của riêng mình, để chứng tỏ tình yêu của mình đối với người dân, ngân sách ban đầu dành cho khu vực này là mười lăm nghìn lượng.
Mặc dù không bằng năm mươi vạn lượng mà triều đình cấp phát nhưng cũng không hề ít.
Thảm họa tuyết đó là sự kiện trăm năm mới có một lần, đến cả kinh thành cũng có tuyết rơi vào tháng ba, khu vực phía Đông Bắc Cương chắc hẳn là tuyết lớn ngập núi, vô cùng gian nan.
Những vật tư trị giá mười lăm nghìn lượng này vẫn chưa được phân phát xong!
Thế này nghĩa là sao?
“Không chỉ riêng việc cung cấp vật tư cứu trợ thiên tai từ Tần Vương phủ của chúng ta, mà còn từ Mộc Vương phủ, Triều Dương Vương phủ cũng như thế này cả.” Tần Vương cười lạnh.
“Nạn dân không được phép vào thành sao?” Minh Lan Nhược đột nhiên hỏi.
Nhìn nữ tử trước mặt tỉnh táo nhạy bén như vậy, trong mắt Thượng Quan Hoành Nghiệp lóe lên một tia kỳ lạ.
Hắn ta lười biếng ngậm cỏ không biết nhặt được ở đâu, bắt chéo chân: “Nàng không để ý thấy Hắc Liêu Thành quá an tĩnh sao, gần như không có nhiều nạn dân, một trận tuyết lớn như vậy, cho dù bây giờ tuyết tan thì đây vẫn là thời điểm dễ bị chết đói nhất nhưng hiện tại Hắc Liêu Thành lại đang trong tình trạng ổn định.”
“Nạn dân đi đâu hết rồi?” Minh Lan Nhược cau mày, trong lòng luôn có dự cảm không tốt, nạn nhân đi đâu hết rồi?
Tình huống này quá quỷ dị, chẳng lẽ nạn dân đã bị đưa đi khai thác mỏ hết rồi?
Vậy thì khai thác mỏ cũng cần lương thực, Tri Phủ Hắc Liêu Thành có nhiều lương thực đến nỗi ngay cả lương thực do triều đình cung cấp để cứu trợ thiên tai cũng không cần dùng đến sao?
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhướng mày: “Làm sao ta biết? Ta mới tới đây có mấy ngày.”
Minh Lan Nhược trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: “Chúng ta phải nghĩ cách thăm dò tình hình ở Hắc Liêu Thành, chuẩn bị quán cháo, chúng ta phải bố thí gạo và lương thực để xem ai đến nhận cháo.”
Tần Vương ở bên cạnh do dự, thấp giọng nói: “Tiểu phu nhân, trước đây chúng ta đã bố thí rồi nhưng có rất ít người đến nhận cháo, chúng ta múc thêm cháo cho họ, họ cũng không chịu nhận.“
Không phải nạn dân sắp chết đói rồi sao, tại sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy?
Minh Lan Nhược và Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn nhau, trong lòng hiện lên sự nghi ngờ sâu sắc.
Lan Nhược trầm ngâm một lát, ánh mắt chuyển động: “Không sao, ta có cách!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn nàng, hơi cảnh giác: “Đừng lộn xộn, lại gây phiền toái cho bản vương!”
Minh Lan Nhược nhíu mày: “Chúng ta đến nơi này không phải để gây chuyện à, nếu không gây chuyện thì ngài sẽ đối phó với Thái tử như thế nào?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp sững sờ, sau đó lộ ra nụ cười vui sướng: “Ha ha, nói có lí, Thái tử ca ca miệng đầy nhân nghĩa đạo đức kia của ta, không biết muốn làm chuyện tốt gì ở chỗ này, nếu để phụ hoàng biết được, chỉ sợ sẽ gặp xui xẻo.”
Ôi, vừa nghĩ đến khuôn mặt dối trá méo mó của Thượng Quan Vũ, tâm tình hắn ta lại tốt lên.
Nói xong, Thượng Quan Hoành Nghiệp vui vẻ dùng lực vỗ mạnh vai Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược suýt nữa bị hắn ta thô bạo đập chết, nàng vội vàng ôm lấy bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đại quan nhân, phiền ngài cẩn thận chút, ta không phải một trong những quân lính cao lớn thô kệch của ngài!”
“Yên tâm, nương tử.” Thượng Quan Hoành Nghiệp cố ý vòng tay ôm bờ vai của nàng.
Minh Lan Nhược lanh mặt, không vui mà đưa tay đẩy hắn ta: “Buông ra!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp cười nửa miệng buông nàng ra, lại lặng lẽ tiến tới thúc giục nàng: “Nàng nói có cách thu hút nạn dân, cách gì, mau nói cho ta biết!”
Minh Lan Nhược thu hồi suy nghĩ, nói thẳng với Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Sau khi nghe xong, Thượng Quan Hoành Nghiệp cau mày, nghi hoặc nhìn chằm chằm nàng: “Cách này thật sự có thể có hiệu quả, đám thuộc hạ trước đây được ta phát bạc cũng vô dụng hết!”
Minh Lan Nhược cười nhạt: “Làm sao không tin cho được, ngài có muốn đánh cược một lần không, ta không chỉ có thể thu hút nạn dân, mà trong vòng ba ngày còn có thể tìm ra nguyên nhân tại sao những nạn dân này lại có dị thường?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp hừ lạnh một tiếng: “Đánh cược gì?”
“Nếu ngài thua, làm gì đó cho ta đi, còn ta thua, ta sẽ cố gắng hết sức để làm điều gì đó cho ngài.” Minh Lan Nhược mỉm cười giăng bẫy, trong mắt không giấu được tính toán.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo của nàng, trong lòng khẽ động, lại có dự định khác.
Nàng muốn tính kế hắn ta cái gì?
Nhưng nhìn điệu bộ kia của nàng thật khiến lòng người ngứa ngáy, vụ đánh cược này có thể sẽ có lợi cho hắn ta.
Thua rồi hắn ta cũng không sợ nàng đưa ra yêu cầu quá đáng, cùng lắm thì hắn ta nói vượt quá sức mình là được.
“Thành giao!” Sau khi Thượng Quan Hoành Nghiệp cân nhắc một hồi, hắn ta dứt khoát trả lời, mắt nheo lại hỏi: “Hôm nay nàng có về phủ Tri Phủ không?”
Minh Lan Nhược ôm cằm, lười biếng nói: “Ta không về, về rồi lại không đi được nữa.”
Bây giờ bọn họ đang ở trong phủ Tri Phủ, không thể đến gần hòn đảo giữa hồ, hành động bất tiện, tốt nhất là ra ngoài làm những việc cần làm, tìm hiểu những gì cần biết trước đã.
Thượng Quan Hoành Nghiệp cười vui vẻ: “Được, ta sẽ gọi người sắp xếp phòng cho nàng.”
Tốt nhất là không về, để tiểu thái giám Tiểu Diễm Tử kia tức chết đi được! Ai bảo hắn suốt ngày gây loạn khi hắn ta và Minh Lan Nhược ở cùng nhau.
Bóng đêm dần đậm hơn.
Minh Lan Nhược vẫn đang suy nghĩ về bản đồ Đông Bắc Cương, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?” Minh Lan Nhược mở cửa, quán trọ an toàn nên nàng cũng không có suy nghĩ nhiều.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Thượng Quan Hoành Nghiệp đứng ngoài cửa, trên tay còn bưng một khay đựng rượu, đồ ăn và điểm tâm.
Nàng ngây ngẩn cả người.
Hắn ta nhíu mày: “Sao, không mời ta vào à?”
Minh Lan Nhược cũng nhướng mày: “Điện hạ có chuyện gì vậy? Đêm khuya đến thăm thế này không thích hợp lắm thì phải?”

Ads
';
Advertisement