Minh Lan Nhược - FULL

“Nàng…” Vẻ khó chịu hiện rõ trên gương mặt tuấn tú của Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Hắn ta tức giận quay người rời đi: “Bản vương đi kiểm tra tình hình phòng thủ của quán trọ.”
Cảnh Minh mang hành lý của bọn họ vào, cất vào tủ, hơi lo lắng hỏi: “Tiểu thư, người thật sự muốn ngủ cùng với Tần Vương điện hạ sao? Thiên Tuế Gia mà biết sẽ không được đâu.”
“Không sao, ta…” Minh Lan Nhược đang muốn mở miệng.
“Bang!” Cánh cửa đột nhiên bị đá bay ra.
Minh Lan Nhược quay đầu lại thì nhìn thấy bảy tám tên mặc áo choàng da thú mang vũ khí đi vào.
“Công tử, gian phòng này đúng thật là tốt hơn phòng trên của ngài!” Trong đó có một người trông giống như thị vệ, không khách khí mà đi vào trong dạo một vòng.
“Ngươi làm gì vậy? Đây là phòng của tiểu thư chúng ta!” Cảnh Minh tức giận mắng cái tên có mắt như mù vừa xông vào!
Thị vệ kia lớn tiếng nói: “Công tử của chúng ta muốn lấy căn phòng này, thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng cút ra ngoài!”
Minh Lan Nhược nhướng mày: “Dựa vào đâu, không còn vương pháp nữa sao!”
Bàn tử mặc áo choàng lông chồn cầm đầu, ngạo mạn đáp: “Dựa vào việc Tri Phủ Hắc Liêu Thành là phụ thân của bản công tử, bản công tử chính là vương pháp!”
Minh Lan Nhược sửng sốt một chút, sau đó mới chú ý đến những người thị vệ kia, đang cầm đao nha môn sáng rực tiêu chuẩn! Rõ ràng là nha dịch!
Bàn tử kia nhìn Minh Lan Nhược, bỗng nheo đôi mắt hơi sưng lên: “Nhưng nếu tiểu nương tử muốn ở đây, bản công tử vẫn có thể cân nhắc điều đó.”
Minh Lan Nhược cùng một đoàn người lúc bước vào người đầy bụi đất, bộ dạng như từ nơi khác đi vân du bốn phương tới.
Nàng mặc một chiếc áo choàng có mũ trùm đầu nhăn nheo, nhìn không thu hút chút nào nhưng ai mà biết được ẩn trong đó là một gương mặt thanh diễm trong veo như nước.
“Nhưng nàng phải đến làm bản công tử thoải mái một phen mới được.” Hắn ta bỗng dưng cười toe toét.
Vừa nói vừa sải bước về phía Minh Lan Nhược, đồng thời ra lệnh cho mọi người: “Mấy ngày nay chạy đi chạy lại mệt nhọc, cũng nên hưởng thụ một chút!”
Đám nha địch kia chia thành hai nhóm, một nhóm canh cửa, một nhóm tiến về phía Minh Lan Nhược, háo hức muốn bắt lấy nàng.
Minh Lan Nhược nhìn thấy bàn tử cởi áo choàng và quần dài, đúng thật đã sợ ngây người.
Suất diễn cưỡng hiếp và làm nhục một dân nữ này có hơi thô thiển và đơn giản quá mức rồi.
Đây là Tri Phủ công tử và nha dịch à?
So với thổ phỉ còn thổ phỉ hơn đấy
Cảnh Minh cười lạnh, chuẩn bị tiến lên ra tay, mấy tên ngu xuẩn này không đủ một tay nàng ta đánh!
Nhưng nàng ta nhìn thấy Minh Lan Nhược cười ranh mãnh, ra hiệu cho nàng ta giữ nguyên tư thế đừng động thủ.
Thay vì trốn tránh bàn tử kia, Minh Lan Nhược bước tới với nụ cười trên khuôn mặt và đưa tay giữ cổ tay hắn ta: “Thì ra là Tri Phủ công tử, để ta tìm thấy các người rồi.”
Bàn Tử sửng sốt, ngoại trừ nữ nhân trong Hoa Lâu, hắn ta còn chưa thấy qua nữ nhân nào sắp bị hắn ta chơi mà còn có biểu cảm này.
Hắn ta đánh giá mỹ nhân trước mặt, hai hàng lông mày giống như sâu róm nhíu lại, đột nhiên lên tiếng mắng:
“Mẹ kiếp, ngươi… Đừng nói ngươi là con rơi ở bên ngoài của phụ thân ta đó nha?”
Bàn Tử cũng không hiểu, căm tức mắng chửi: “Mẹ kiếp, đây là lần thứ mấy rồi!”
Minh Lan Nhược: “…”
Diễn biến thần kì này làm nàng hoàn toàn không ngờ tới!
Chuyện gì vậy? Tri Phủ đại nhân của thành Hắc Liêu thường xuyên ở bên ngoài tạo ra con riêng?
Trong đôi mắt đen của nàng hiện lên sự giảo hoạt, bỗng nhiên lấy tay áo che mặt, nức nở nói: “Ca ca, ca không muốn nhận muội sao?
Vừa nói, nàng vừa ra hiệu bảo Cảnh Minh canh giữ cửa, không được để người khác vào cản trở nàng diễn kịch.
Bàn Tử nghe nàng khóc sướt mướt, bực bội xoa tóc: “Được rồi, được rồi đừng khóc nữa! Ông đây vất vả từ trong núi làm xong việc, đi ra lại gặp phải ‘chuyện’ ông già làm ra! Ông già này cứ dây dưa mãi không thôi!”
Nha dịch bên cạnh vội vàng khuyên: “Nhị công tử đừng giận, không phải Tri Phủ đại nhân chỉ muốn khai chi tán diệp sao, tháng trước mới ở trong cửa hàng lương thực phát hiện ra Thập Nhị thiếu và Thập Ngũ tiểu thư, tháng này nhận thêm Thập Lục tiểu thư cũng không có gì.”
“Tán con mẹ nó chó má, con mẹ nó đã có mười hai đứa con trai, mười lăm đứa con gái, hiện tại lại có thêm một đứa!”
Minh Lan Nhược và Cảnh Minh nghe vậy, biểu cảm trên mặt rất đặc sắc.
Vị Tri Phủ thành Hắc Liêu này là lợn giống sao? Hai mươi bảy con trai con gái!
Phối giống hơn cả heo…
“Tri Phủ… Phụ thân đại nhân sinh tốt như vậy sao, sinh còn nhiều hơn so với hoàng đế bệ hạ, khó trách nhị ca tức giận, vậy có bao nhiêu gia sản mới đủ chia.” Minh Lan Nhược yếu ớt cảm khái.
Bàn Tử nhìn nàng, kiêu ngạo hừ lạnh: “Phụ thân đại nhân ở thành Hắc Liêu này, không, trên địa bàn Đông Bắc Cương này chính là Hoàng Đế, ngươi còn sợ không có tiền?”
Lời này nói cực kỳ kiêu ngạo, nghe từ miệng người bình thường sẽ là đại bất kính phải mất đầu đấy nhưng hắn ta lại nói ra hiển nhiên như vậy.
Minh Lan Nhược âm thầm cười lạnh, lão già Minh Đế kia suốt ngày đề phòng Tiêu gia, kết quả thì sao, giờ nơi nào cũng có người không để vị Hoàng Đế kia vào mắt.
Nàng ho nhẹ một tiếng: “Nhị ca từ đâu tới vậy? Trông rất mệt mỏi.”
Bàn Tử phiền muộn tự mình cầm cái chén rót một chén trà: “Còn không phải tiễn người vào núi, ngày nào cũng giao cho ta việc gì đâu không!”
Tiễn người vào núi? Đường đường là nhị công tử nhà Tri Phủ lại muốn tiễn ai vào núi?
Minh Lan Nhược nheo đôi mắt to xinh đẹp rót trà cho hắn ta: “Nhị ca tiễn người lên núi, nếu không bận, ca ca có thể… Dẫn muội muội đi gặp phụ thân đại nhân một lần được không?”
Nếu như có thể lừa được nhị công tử Tri Phủ như đầu heo trước mặt này dẫn nàng vào thành Hắc Liêu, gặp vị Tri Phủ đại nhân như thổ Hoàng Đế kia, nói không chừng có thể dò xét ra tung tích của phụ thân hoặc là tin tức gì khác.
Ai ngờ, nàng vừa dứt lời, Bàn Tử trước mặt bỗng nhiên nâng lên hai tròng mắt bị thịt mỡ tích tụ không nhìn thấy, hắn ta nhìn chằm chằm Minh Lan Nhược.
“Làm sao vậy, ca ca?” Minh Lan Nhược mang thần thái dịu dàng nhìn hắn ta.
Bàn Tử lại đột nhiên đưa tay kéo cổ tay nàng lại, nhe răng cười: “Ngươi thật sự nghĩ ông đây là kẻ ngốc, nói lời khách sáo đúng không, mau nói ngươi là ai! Vừa rồi ngươi cùng thương đội kia làm cái gì!”
Nếu Minh Lan Nhược không hỏi hắn ta từ đâu tới, hắn sẽ không cảnh giác, phụ thân đã nói phải cẩn thận người có khẩu âm kinh thành!
Minh Lan Nhược trở tay dùng kim đâm vào đại huyệt trên cánh tay của hắn ta.

Ads
';
Advertisement