Minh Lan Nhược - FULL

Cả đoàn người đã đi đường liên tục nhiều ngày như vậy, dùng mắt thường cũng có thể thấy được sự tiều tụy.
Thượng Quan Hoành Nghiệp cũng không ngoại lệ, dưới mắt hắn ta đã có hai quầng thâm, xua tay: “Được, đi thôi, tranh thủ thời gian tìm một chỗ ngủ trọ đi.”
Lại gấp rút lên đường, nếu cứ vội vàng như này thì nửa cái mạng của hắn ta cũng không cần nữa, nha đầu Minh Lan Nhược chết tiệt này đi như truy hồn không để người khác nghỉ ngơi.
Nói xong, hắn ta tức giận trợn mắt nhìn Minh Lan Nhược: “Xuống xe đi!”
Minh Lan Nhược không để ý tới hắn ta, kéo áo lên, gương mặt tái nhợt mệt mỏi, nói với Cảnh Minh đang cưỡi ngựa bên cạnh mình: “Nói với người của chúng ta, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm.”
Càng đi về phía Đông Bắc Cương, thời tiết càng trở nên kỳ lạ.
Đã gần cuối tháng Năm, lại vẫn còn sương giá và gió lạnh buốt, không thể tưởng tượng được tháng Hai hay tháng Ba khi phụ thân đến cứu trợ thiên tai thì đường bị tuyết dày đặc bịt kín sẽ thế nào!
Phụ thân phải khó khăn biết bao mới có thể cứu trợ sau cơn bão tuyết lần này.
Nàng nóng lòng đến mức muốn dang rộng đôi cánh bay đến Hắc Liêu Thành nhưng lại lo lắng còn một đám người không chịu được!
Khi bước xuống xe, chân hơi tê khiến nàng hơi loạng choạng, cùng lúc đó có hai cánh tay đưa ra đỡ nàng.
Nhưng thiếu niên mặc y phục đỏ rõ ràng là nhanh nhẹn linh hoạt hơn, vội vàng ôm lấy eo nàng: “Tiểu nương tử, chậm chút.”
Minh Lan Nhược nhìn tinh thần sáng láng của Tiểu Diễm Tử, trong lòng âm thầm ngưỡng mộ, yêu quái này đúng thật là yêu quái nha…
Thượng Quan Hoành Nghiệp thấy thế, không khách khí kéo nàng lại: “Đi thôi, cứ ở đây lôi kéo với tiểu thái giám còn ra thể thống gì, ai không biết nhìn vào còn tưởng ngươi đang nuôi một tiểu bạch kiểm.”
Minh Lan Nhược rút tay về, lạnh lùng nói: “Đại quan nhân đi một mình là được, ta mang theo đệ đệ ta, ngài có ý kiến gì sao?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp tức giận, chỉ vào Tiểu Diễm Tử mà chửi: “Sao hắn lại thành đệ đệ nàng rồi, hắn không phải là thái giám hầu hạ nàng à?”
Tại sao ngươi lại phải phong cho tên thái giám chết bằm này địa vị cao hơn?”
Đôi mắt sáng của Minh Lan Nhược hơi lạnh lùng, nàng nhìn hắn ta như nhìn một tên ngốc: “Thương gia nào đang đi du lịch mà chủ mẫu lại mang thái giám bên cạnh để hầu hạ, chẳng lẽ ta và ngài cần phải cải trang, còn Tiểu Diễm Tử thì không cần?”
“Tỷ tỷ, ta không muốn tỷ vì ta mà tức giận.” Giọng nói vui vẻ của thiếu niên vang lên.
Minh Lan Nhược dừng lại, đã thấy hắn không hề có gánh nặng tâm lý mà đỡ lấy cánh tay nàng. Vẻ xinh đẹp trên mặt thiếu niên lộ ra tươi cười nói: “Tỷ tỷ, chúng ta tìm nơi ngủ trọ đi thôi.”
Minh Lan Nhược: “…”
Nàng im lặng giơ ngón tay cái lên cho hắn, chắc chắn rồi, đây chính là đốc chủ Đông Xưởng sau khi cải trang, tính cách thay đổi mạnh mẽ, trong giây lát bước vào vai diễn!
Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hoành Nghiệp hừ lạnh một tiếng: “Hừ!”
Đám thái giám ở Đông Xưởng cũng đáng ghét y như Thương Kiều, chờ hắn ta kế thừa ngôi báu, trở thành hoàng đế, nhất định sẽ phế bỏ Đông Xưởng!
Đoàn người vừa lạnh vừa mệt bước vào quán trọ, quán trọ được xây bằng những thùng nước thô gỗ tròn và được trang trí bằng đủ loại lông thú linh tinh, tiếng người huyên náo.
Hơi ấm áp phả vào mặt họ, làm tất cả cảm thấy như vừa sống lại.
“Người đâu, bưng rượu, bưng đồ ăn, chuẩn bị phòng trên!” Thượng Quan Hoành Nghiệp dẫn đầu ngồi vào bàn, cao giọng nói.
Một lúc sau, một giọng nói khàn khàn vang lên: “Các vị khách quan có giấy thông hành không?”
Minh Lan Nhược nhìn về phía đối phương.
Đó là một chưởng quầy trung niên cao lớn mặc áo khoác bông mỏng, đội chiếc mũ ống dưa, thoạt nhìn hơi giống người miền núi, không giống chưởng quầy quán dịch.
“Ngươi là chưởng quầy à?” Thượng Quan Hoành Nghiệp liếc nhìn đối phương hai lần, ra hiệu cho thuộc hạ đưa giấy thông hành lên.
“Đúng, nơi này của chúng ta không có nhiều người, chỉ có ba bốn người, khách quan có thể gọi ta là Đại Lưu, không biết khách quan muốn ở lại như thế nào?” Chưởng quầy cười phúc hậu, cầm bút lên bắt đầu ghi chép vào sổ.
“Toàn bộ muốn ở lầu trên!” Thượng Quan Hoành Nghiệp hào khí mà ra lệnh.
Đại Liễu chưởng quầy lắc đầu: “Mấy ngày nay tuyết rơi dày đặc, lầu trên chỉ còn lại hai phòng thôi.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nheo mắt, dứt khoát nói: “Vậy lấy một phòng!”
Minh Lan Nhược liếc nhìn hắn ta một cái, lạnh lùng nói: “Hai phòng!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp hạ giọng: “Ngươi có bệnh sao, phu thê sao có thể ở riêng hai phòng!”
Minh Lan Nhược dừng lại, kìm xuống, sau đó lạnh lùng nói: “Ta muốn cho đám Cảnh Minh ở.”
Dù biết nam nhân chó má Thượng Quan Hoành Nghiệp nói đúng, cũng đã chuẩn bị tinh thần nhưng nàng vẫn cảm thấy không vui.
Chưởng quầy tên Đại Lưu cười nói: “Các phòng ở chỗ của chúng ta rất rộng, có thể chứa ba bốn người nhưng giá mỗi đêm là một lượng bạc.”
Sau khi nghe Minh Lan Nhược nói, lần này Thượng Quan Hoành Nghiệp hào phóng vung tay lên: “Được, các gian phòng của nhà trọ các ngươi, bản đại quan nhân bao hết!”
Hắn ta cũng không biết tại sao, nghĩ đến việc làm phu thê với nàng thì tâm trạng lại rất tốt.
Minh Lan Nhược tùy theo Thượng Quan Hoành Nghiệp đi thu xếp, nàng trầm ngâm nhìn xung quanh, phát hiện “Tiểu Diễm Tử” đã lặng lẽ biến mất từ lúc nào không biết.
Nàng thực sự ngưỡng mộ khả năng che giấu dấu vết và sự hiện diện của Thương Kiều.
Một lúc sau, Tiểu Nhị tới và dẫn họ lên phòng.
Khi Minh Lan Nhược nhìn thấy gian phòng, không khỏi kinh ngạc.
Đây là một gian phòng xép nhưng cách bài trí vẫn theo phong cách thô mộc của dân gian vùng Đông Bắc.
Gian phòng rất lớn, có một giường đôi ở phòng trong, một giường đôi khác ở phòng ngoài và một cánh cửa nhỏ giữa phòng ngoài và phòng trong.
“Ha, bảo sao có thể chứa được ba bốn người!” Thượng Quan Hoành Nghiệp nhướng mày.
Minh Lan Nhược mang hành lý đi thẳng vào phòng trong, đặt xuống: “Ta ngủ bên trong, ngài ngủ bên ngoài.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp cau mày: “Nàng không sợ người khác xông vào nhìn thấy nàng và ta ngủ như vậy sẽ biết chúng ta không phải phu thê sao?”
“Chúng ta thật sự là phu thê sao?” Minh Lan Nhược lạnh lùng nói.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nghẹn lời, ánh mắt sắc bén thâm trầm mà nhìn nàng: “Cho dù nàng có ghét bản vương thì cũng đã gả cho bản vương rồi, cả đời này nàng sẽ phải ở cùng ta, nhận thức rõ ràng tình thế sớm hơn chút cũng tốt hơn cho nàng đấy.”
Không biết chuyện này bắt đầu từ khi nào nhưng hiện tại, hắn ta hy vọng nàng có thể ở lại bên cạnh hắn.
Minh Lan Nhược mặt không biểu cảm nói: “Ai biết đâu được, ta là một Vương Phi từng gả cho người chết, lại có thể gả cho Tần Vương, biết đâu sau này ta sẽ còn gả cho ai.”

Ads
';
Advertisement