Minh Lan Nhược: “Nói sao nhỉ…”
Tiểu Diễm Tử cười lạnh một tiếng, đột nhiên lấy ra một tấm phù hiệu từ bên hông: “Vương gia nhìn cho rõ đi. Hạ quan là Chỉ huy Đổng Tri tam phẩm của Cẩm Y Vệ. Ta là nô tài của Bệ Hạ, chứ không phải là của ngài!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp sửng sốt. Thiếu niên mới lớn này mà đã là Chỉ huy Đổng Tri tam phẩm rồi ư!
Chắc chắn là do Thương Kiều phái đến để theo dõi hắn ta mà!
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Tiểu Diễm Tử: “Ha ha, Đổng Tri đại nhân đến đây để hầu hạ Vương phi của bản vương sao. Đó không phải là đại tài tiểu dụng sao?”
Tiểu Diễm Tử hợp tình hợp lý “Ha ha” trả lại hắn ta: “Ha ha, với hạ quan mà nói thì phục vụ Minh Phi nương nương theo lệnh của Thiên Tuế Gia là việc cần phải ưu tiên hàng đầu!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp càng hiểu rõ hơn, cái tên tiểu thái giám cấp cao trước mặt này chắc chắn là có nhiệm vụ bí mật giám sát hắn ta!
Khốn kiếp!
Minh Lan Nhược cuối cùng cũng có được cơ hội xen vào giữa hai người đang giao chiến với nhau, cao giọng nói: “Vương gia, ngài tự đi xe ngựa của ngài thì sao nhỉ?”
Nàng biết Tiểu Diễm Tử cố ý lấy phù hiệu thân phận ở thắt lưng của mình ra là để cho Thượng Quan Hoành Nghiệp kiêng kị việc ngồi lên xe ngựa cùng nàng.
Hai người này thật sự là không thể ngồi cạnh nhau được…
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn biểu cảm nham hiểm của Tiểu Diễm Tử, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi: “Không, bản vương đương nhiên sẽ ngồi cùng xe với Vương phi rồi!”
Giám sát thì cứ giám sát đi, hắn ta cũng không sợ gì cả. Có lẽ tên thái giám Thương Kiều đó sẽ chết ở trên đường Nam tuần do bị người của Thượng Quan Vũ giết!
Nói xong, hắn ta không khách khí chút nào mà leo lên xe ngồi, nhìn Minh Lan Nhược rồi vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Vương phi, mau ngồi đi!”
Trên trán Tiểu Diễm Tử hiện gân xanh: “Ngươi!”
Minh Lan Nhược ôm trán, không khỏi thở hổn hển: “…”
Tốt lắm, chuyến đi này sẽ rất thú vị cho mà xem!
“Gian phu” và “phu quân” chính thất đang ở chung một chỗ, cho dù cả hai vị này ai cũng tự xưng là chính thất của nàng…
Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao có một số nam nhân lại không thích điều đó chút nào rồi… Thê thiếp đầy đủ là phúc của đời người mà.
Thật là đau đầu quá đi!
Nàng trầm mặc một lát, thăm dò hỏi: “Hay là… Một mình ta đi xe ngựa của Vương gia nhé, hai người ngồi đây có thể hòa hợp với nhau được không?”
Nếu không thì “thê thiếp” cứ ở bên nhau đi, còn nàng đi ra chỗ khác nhé?
“Không được!” Hai người đồng thanh hét lên, ánh mắt cực kỳ hung ác và ghét bỏ.
“Hừ!” Hai người liếc nhau một cái rồi quay mặt đi.
Minh Lan Nhược hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm bước lên chiếc xe được mệnh danh là “Tu La tràng” kia.
Hai người tách nhau ra rồi ngồi xuống, bốn chiếc xe ngựa cùng với hàng chục xe chở lương thảo cứu tế cuối cùng cũng xuất phát dưới sự bảo vệ của hộ vệ.
Trong chuyến Đông tuần này, ngoài việc kiểm tra tình hình cứu trợ thiên tai ở Đông Bắc Cương ra thì họ còn muốn tìm ra tung tích của các quan lại đến cứu trợ thiên tai mà bị mất tích như Quốc Công vậy.
Minh Lan Nhược vừa lên xe đã vội vàng bắt đầu xem sổ sách, hoàn toàn không để ý đến hai tên nam nhân mang biểu cảm u ám ở bên cạnh đang cố gắng giết nhau bằng ánh mắt.
Nàng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, sắc tức là không, không tức là sắc. Nam nhân các thứ thật là phiền phức mà!
Phải đến một canh giờ sau họ mới ra khỏi kinh thành.
“Tiểu nương nương, uống trà đi.” Tiểu Diễm Tử trợn mắt nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp đang nhìn chằm chằm vào mình, sau đó giơ trà hoa đã pha cẩn thận lên, đưa cho Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược nhận lấy trà, hơi đảo đôi mắt sáng lên nhìn về phía Tiểu Diễm Tử: “Lần này chúng ta coi như là cải trang đi tuần, tất cả sẽ cải trang thành thương lữ, ngươi nên gọi ta là phu nhân.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhận lấy trà từ tay của Minh Lan Nhược, nhấp một ngụm, cười nói: “Đúng vậy, bản vương… Từ nay sẽ trở thành Vương đại nhân, Vương phi là Vương phu nhân.”
Tiểu Diễm Tử khinh thường liếc nhìn hắn ta một cái, không để ý đến hắn ta, bưng một tách trà khác đến cho Minh Lan Nhược: “Vậy thì gọi là tiểu nương tử đi.”
Hắn sẽ không bao giờ gọi nữ nhân của mình là phu nhân của người khác đâu!
Minh Lan Nhược sửng sốt, liếc nhìn Tiểu Diễm Tử, khẽ cau mày: “Tiểu nương tử…”
Thư sinh Ẩn cũng gọi nàng như vậy, tuy rằng tiểu nương tử là cách gọi dành cho thiếu nữ, bất kể đã kết hôn hay chưa, chỉ cần là thiếu nữ thì sẽ có thể gọi như vậy.
Tuy nhiên, xung quanh chỉ có một người gọi nàng như vậy mà thôi…
Lông mày Tiểu Diễm Tử giật giật, vội vàng làm ra biểu cảm vừa ngoan ngoãn vừa mờ mịt: “Tiểu nương tử sao vậy?”
Minh Lan Nhược nhìn hắn một hồi, sau đó ngước đôi mắt trong veo lạnh lùng lên rồi cười: “Không có gì, ngươi muốn gọi ta là tiểu nương tử thì cứ gọi đi.”
Lại quan sát một lần nữa, có lẽ là ảo giác của nàng chăng?
Dù sao nhìn thư sinh Ẩn và Thương Kiều kiểu gì cũng thấy là hai người hoàn toàn khác nhau, người kia mấy ngày nay cũng luôn trung thực ở trong Minh Phi phủ.
Nếu ngay cả thư sinh Ẩn cũng có vấn đề…
Để giải cổ cho tên thái giám nào đó kia thì quá trình chữa hội chứng suy dương, khôi phục cơ thể nam nhân sẽ bị trì hoãn lại!
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn Tiểu Diễm Tử và Minh Lan Nhược tương tác với nhau, hắn ta nheo mắt lại nhưng thay vì kiếm phiền toái lại chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiểu Diễm Tử thở phào nhẹ nhõm, âm thầm hừ một tiếng, cũng không nói gì.
Vừa rồi ánh mắt của tiểu nương nương thật là sắc bén… thôi, trước tiên phải hiền lành chút đã.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn không khách khí mà tiến lại gần Minh Lan Nhược một chút, đôi chân dài lặng lẽ chạm vào cặp mông mềm mại của Minh Lan Nhược, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Sau đó, hắn giương đôi mắt tinh xảo lên đắc ý liếc Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Minh Lan Nhược nhìn thấy tất cả mọi chuyện, mi mắt co giật: “…”
Quên đi, nếu hắn hiền lành không gây sự thì cứ cho hắn làm đi.
Đốc chủ cải trang thành một thiếu niên mười mấy tuổi, dường như cũng trở nên trẻ con.
Thấy cả hai người đã an phận, nàng tiếp tục xem sổ sách.
Một đường xuất hành, đi suốt ngày đêm, liên tục mười mấy ngày, cuối cùng cũng tiến vào địa phận Đông Bắc Cương.
Minh Lan Nhược và những người khác cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Đại quan nhân, đã nhìn thấy quan dịch rồi, đêm nay tìm nơi ở ngủ trọ ở trạm dịch, hai ngày nữa có lẽ sẽ đến được Hắc Liêu Thành!” Thị vệ bên cạnh Tần Vương tới bẩm báo.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất