Minh Lan Nhược - FULL

Bàn Tử đau đến mức hô to, nửa cánh tay tê liệt: “Mẹ kiếp, ngươi đã làm gì bổn thiếu gia!”
“Chậc, mặc dù đầu heo như ngươi phản ứng có hơi chậm nhưng ngược lại vẫn thông minh hơn so với ta tưởng tượng.” Minh Lan Nhược cười nhẹ một tiếng, cũng đứng lên, có chút tiếc hận nhìn hắn ta.
Bàn Tử đâu chịu nổi loại khinh bỉ này, hắn ta tức giận đến mức thịt mỡ trên mặt cũng run lên: “Bắt lấy tiểu nương tử kia cho ông đây, hôm nay chắc chắn phải giết chết nàng ta ở trên giường!”
Nàng nhìn Bàn Tử bắt đầu dùng một tay cởi quần, lạnh lùng nói: “Đồ thô bỉ hạ lưu như thế, các ngươi làm sao là công tử và nha dịch Tri Phủ, còn thổ phỉ hơn so với thổ phỉ!”
Không tới hai lần Bàn Tử đã cởi sạch quần.
Minh Lan Nhược không ngờ động tác của hắn ta nhanh như vậy, nhìn hạ thân trơn bóng của hắn ta, xém chút nữa ghê tởm đến nôn ra.
Nàng chán ghét dời mắt đi, nhìn về phía Cảnh Minh: “Cảnh Minh, bắt bọn họ lại!”
Đợi lát nữa bắt được tên khốn kiếp này, nàng chắc chắn phải để cho thứ ghê tởm này thử cảm giác cả đời uể oải không lên được, không phấn chấn, biến thành thái giám là như thế nào!
“Vâng!” Cảnh Minh trở tay lấy ra hai thanh đao ngắn sắc bén, mang gương mặt âm trầm bước về phía Bàn Tử.
Nàng cũng không có ý định kêu đám Trần Ninh còn đang thu dọn đồ đạc ra tay, nàng muốn tự mình làm thịt này mấy con “heo” ghê tởm này!
Bàn Tử cười dữ tợn mang theo đám nha dịch ép tới: “Được lắm, các tiểu nương tử còn biết chơi dao, ông đây cho các ngươi xem thử năng lực của thổ phỉ, chắc chắn sẽ khiến cho hai nữ gian tế các ngươi sung sướng đến muốn sống muốn chết!”
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng cười: “Chậc, có chuyện gì vậy, náo nhiệt quá.”
Mỹ thiếu niên áo đỏ có nốt ruồi mỹ nhân ôm ngực, nghiêng người tựa vào cửa, cười tủm tỉm nhìn bọn họ.
Bàn Tử tức giận hướng về phía hắn trống: “Ở đâu ra tên giống như thái giám nói chuyện như đàn bà, chẳng lẽ cũng muốn chia chén canh, hai nữ nhân này là của ta, cút ra ngoài cho bản tiểu gia!”
Mỹ thiếu niên kia hơi lui một bước, vỗ vỗ ngực, hướng Minh Lan Nhược thở dài: “Thật lớn tiếng, thật dọa người, tỷ tỷ cũng bị dọa rồi sao?”
Nha dịch trông cửa không kiên nhẫn nhấc chân hung hăng đạp về phía thiếu niên mảnh khảnh kia: “Cút!”
Ai ngờ, chân hắn ta còn chưa vươn ra, mỹ thiếu niên kia bỗng nhiên nhấc đầu gối lên, nhẹ nhàng đụng vào ngực nha dịch.
“Ầm!” Một tiếng nặng nề vang lên, ngực nha dịch kia lại lõm xuống một lỗ, hắn ta trừng to mắt, “phụt” sắp phun máu.
Thiếu niên kia lại dùng chuôi kiếm nâng cằm đối phương, ngoan độc lưu loát nhấc lên.
Một tiếng “răng rắc” vang lên, nha dịch kia vỡ xương họng, một ngụm máu còn chưa phun ra, hai mắt đã trợn tròn, lặng lẽ chết bất đắc kỳ tử trên mặt đất.
Tất cả cũng chỉ diễn ra trong một giây đồng hồ!
Tiểu Diễm Tử lười biếng phủi chút ít bụi không tồn tại trên đầu ngón tay: “Chết thì phải chết sạch sẽ, nếu máu phun khắp nơi khiến tỷ tỷ sợ hãi sẽ không tốt.”
Nha dịch khác nhìn thiếu niên xinh đẹp nhưng lòng dạ độc ác kia, gương mặt trắng bệch.
Vừa ra tay đã giết người? Thủ đoạn còn độc ác như vậy!
Bàn Tử tức muốn chết, cũng không để ý phần dưới trần truồng của mình, chỉ vào Tiểu Diễm Tử rống to: “Buồn cười, mang tên tiện dân dám mạo phạm triều đình này băm thành thịt nát!”
Những nha dịch kia ở trên địa bàn Đông Bắc Cương rất huênh hoang, sau khi sợ hãi, điên cuồng từ trong lòng sinh ra rống to: “Giết bọn họ!”
Bọn họ cùng rút dao ra chém về phía thiếu niên kia.
Cũng không nghĩ tới, lúc này một thanh đao bỗng nhiên bắn vào, một tiếng “xoẹt” vang lên cắm thẳng vào chân Bàn Tử.
“A… Đau!” Tri Phủ công tử kêu thảm thiết ngay.
Hắn ta sinh ra ở thành Hắc Liêu, dưới một người trên vạn người, làm gì có chuyện nếm qua loại đau khổ này.
Bàn Tử thét chói tai: “Giết bọn họ đi, băm nát đám người này cho ông đây!”
Đám nha dịch kia còn chưa phản ứng kịp, sau đó đã thấy một đám người cầm kiếm vọt vào.
“Chỉ dựa vào ngươi cũng dám tự xưng mạo phạm triều đình?” Thân hình Thượng Quan Hoành Nghiệp cao lớn mang sắc mặt không tốt dẫn đám thị vệ tiến vào.
Các nha dịch làm sao có thể là đối thủ với tử sĩ và binh lính mạnh mẽ từng ra chiến trường của Vương phủ, chỉ vài cái đã bị đánh gần chết, đè trên mặt đất.
“Các ngươi… Các ngươi dám động thủ với ta ở địa giới thành Hắc Liêu, là không muốn sống nữa sao?” Bàn Tử nhìn người của mình bị đè ngã xuống đất hết, hắn ta vẫn mang biểu cảm dữ tợn rống giận.
Minh Lan Nhược bỗng nhiên móc ra một miếng lệnh bài: “Ngươi có biết bọn ta là ai không, bọn ta là người của Tần Vương phủ…”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn nàng lấy ra lệnh bài của mình, quá sợ hãi, vừa nghĩ lên tiếng ngăn cản nàng bại lộ thân phận.
Lại thấy nàng đi tới trước mặt Bàn Tử, ngồi xổm xuống: “Bọn ta là thuộc hạ của Tần Vương phủ, đang muốn vận chuyển hàng hóa cứu trợ thiên tai đi tới thành Hắc Liêu, ngươi ra tay với Tần Vương phủ là do muốn tạo phản sao?”
“Haha… Ngươi… Nếu các ngươi không thả ta, đừng nói là thuộc hạ của Tần Vương, cho dù là Tần Vương ở chỗ này cũng không có cách nào sống sót đi ra địa giới Hắc Liêu!”
Chuyện cũng đã xảy ra. Bàn Tử chỉ hơi cứng đờ, biết mình đá phải tấm sắt nhưng sau đó lại cười lạnh.
Hắn ta hoàn toàn không có ý sợ hãi trước danh tiếng của Tần Vương.
Trong mắt Minh Lan Nhược hiện lên sự suy tư, nàng thử thăm dò một phen, Bàn Tử này thật sự không để hoàng gia vào mắt, xem ra… Nước ở Đông Bắc Cương này rất sâu.
Lúc này trong mắt Thượng Quan Hoành Nghiệp hiện lên ánh sáng tàn nhẫn.
Hắn ta là thiên chi kiêu tử, làm sao nhịn được chuyện bị khinh bỉ như thế.
Hắn ta hừ lạnh một tiếng: “Tri Phủ Hắc Liêu nho nhỏ lại có khí thế lớn như vậy, bản vương… Đại quan nhân ngược lại muốn mở rộng tầm mắt!”
Hắn ta cầm dao đi tới, Bàn Tử hoảng sợ còn không chịu nhận sợ: “Ngươi… Ngươi muốn làm gì!”
Ngược lại Tiểu Diễm Tử bất thình lình lên tiếng: “Con heo này giao cho ta đi, dù sao nói tới tra tấn điều tra, không có ai am hiểu hơn Đông Xưởng bọn ta.”
Động tác của Thượng Quan Hoành Nghiệp cứng đờ, âm trầm nhìn về phía mỹ thiếu niên trước mặt: “Có người của Đông Xưởng ở chỗ này sao?”
Tiểu Diễm Tử nheo mắt lại, mỉm cười: “Đông Xưởng có mặt khắp nơi.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp không nói gì thêm, mang biểu cảm phức tạp bảo người của mình lui ra.
Tiểu Diễm Tử dứt khoát đánh ngất Bàn Tử và đám nha dịch kia, chưởng quỹ trung niên cùng hai tiểu nhị lại đây lặng lẽ vận chuyển những người bị đánh ngất đi.

Ads
';
Advertisement