Minh Lan Nhược - FULL

Thôi quên đi, nể tình cậu bé mèo con sắp xa mèo mẹ một thời gian, hắn sẽ không quấy rầy hai mẫu tử họ ở chung với nhau nữa.

Đêm nay ở kinh thành, đang chảy một dòng sóng ngầm dữ dội, ai cũng có tâm tư của riêng mình.
Trong thiên điện vắng vẻ của Đông Cung, đèn đuốc đêm nay lại sáng trưng.
Trên bàn bày biện các món ngon như bồ câu sữa, thịt viên bốn hỉ, cá chép sóc đuôi, vịt tám bảo, súp vây cá mập và các món ngon khác.
“Hôm nay điện hạ có thể dùng bữa tối cùng với thần thiếp, đã là may mắn của thần thiếp rồi.” Minh Nguyệt Oánh ngồi trước bàn, cầm ấm trà rót một chèn trà cho Thái Tử rồi đưa qua.
Nếu không phải vì sự xuất hiện của Thái tử, đã lâu trên bàn ăn của nàng ta đã không có món ăn mặn rồi.
“Trên người của Thái Tử điện hạ vẫn còn thương tích, không nên uống rượu cho nên thiếp thân sẽ dùng trà thay rượu để kính điện hạ.” Nàng ta nhẹ nhàng nói.
Thượng Quan Vũ nhìn Minh Nguyệt Oánh đang ở trước mặt, mấy ngày nay nàng ta bị giam, càng ngày càng trở nên gầy yếu, gương mặt vốn như ngọc bích lại càng pha thêm chút u sầu và lạnh lùng.
Cộng thêm bộ y phục trắng tinh, chỉ cài vài chiếc trâm ngọc bạch, khiến cho gương mặt vốn dĩ đã giống Minh Lan Nhược ba bốn phần, giờ lại càng giống đến năm phần.
Hay nói đúng hơn là… Rất giống Minh Lan Nhược khi vừa được thả ra khỏi nơi giam giữ.
Có thể thấy, trong ánh mắt của Thượng Quan Vũ lóe lên dục vọng lạnh lùng và tàn nhẫn, hắn ta ghét tất cả những yếu tố không bị hắn ta khống chế, kể cả nữ nhân.
Tình cờ sao Minh Lan Nhược lại chính là một nữ nhân như vậy.
Thực ra, Minh Nguyệt Oánh cũng là một nữ nhân như vậy, nàng ta không cam lòng khi phải gả cho hắn ta nhưng bề ngoài lại che giấu rất tốt.
Hắn ta cũng lười vạch trần, nàng ta cũng coi như đạt yêu cầu để làm thế thân của Minh Lan Nhược nhưng cuối cùng nữ nhân này lại dám lấy trưởng tử duy nhất của hắn ta làm vật hy sinh.
Lúc đó hắn ta quyết định hợp tác với Minh Lan Nhược, ép nàng ta bước xuống khỏi vị trí Thái tử phi và giết nàng ta.
Nhưng bây giờ…
Bỗng nhiên hắn ta lại cảm thấy, hai tỷ muội, tạm thời hắn ta không thể thuần hóa được người kia, vậy người này đang nằm trong tay hắn ta, chi bằng thuần hóa rồi chơi đùa một chút trước.
Đột nhiên Thượng Quan Vũ đưa tay kéo nàng ta vào lòng mình, ép nàng ta ngồi lên đùi mình, khàn giọng nói: “Mấy ngày này không gặp được Thái Tử phi, càng ngày nàng càng trở nên động lòng người.”
Lúc nói xong, tay cũng đã ở trong vạt áo nàng ta.
Minh Nguyệt Oánh cứng đờ, đưa tay ra chắn trước ngực hắn ta: “Thái Tử điện hạ chờ chút…”
“Thế nào, ngươi cũng muốn từ chối Cô?” Ánh mắt Thượng Quan Vũ lóe lên tia tàn nhẫn.
Minh Nguyệt Oánh hạ tầm mắt xuống, có hơi khựng lại nhưng vẫn nhẹ giọng nói: “Thiếp thân biết mình có lỗi với ngài, ngài chịu quay lại bên thiếp đã là may mắn của thiếp rồi nhưng dạo này thân thể thiếp không được tốt, sợ không thể làm Thái Tử vui lòng, liệu thiếp có thể nghỉ dưỡng hai ngày không?”
Minh Lan Nhược nói… Không thể để Thượng Quan Vũ nhanh chóng đạt được mục đích, mà phải biết cách “muốn từ chối mà vẫn chấp nhận” để khiến cho hắn ta càng thêm hứng thú lâu dài với nàng ta hơn.
Đúng như dự liệu, Thượng Quan Vũ ngừng lại, đưa tay nhẹ nhàng xoa vòng eo thon thả quá mức của nàng ta, cười nói: “Đúng thật là đã gầy rất đi nhiều, vậy thì dưỡng đi.”
Nhưng hắn ta không lấy tay ra khỏi y phục của nàng ta mà thay vào đó lại không kiêng nể gì mà nắn bóp cơ thể nàng ta như thể đang chơi đùa với một kỹ nữ: “Nếu Thái Tử phi đã nghĩ thông, vậy thì cứ hầu hạ Cô dùng bữa như thế này đi?”
Minh Nguyệt Oánh nhịn nhục, nàng ta nhẫn nhịn cầm bát đĩa gắp thức ăn lên: “Vâng.”
Nhìn sự nhẫn nhịn và oán hận trên gương mặt vốn lạnh lùng cao ngạo của Minh Nguyệt Oánh, Thượng Quan Vũ như xuyên qua đó nhìn thấy hình bóng của Minh Lan Nhược, tâm trạng hắn ta bất ngờ lại tốt lên một cách khó giải thích được.
Hắn ta không quan tâm Minh Nguyệt Oánh muốn làm gì nhưng một ngày nào đó, hai tỷ muội này sẽ phải quỳ dưới chân hắn ta và phục vụ hắn ta như những nữ nô.
Thượng Quan Vũ chơi đùa với Minh Nguyệt Oánh ở thiên điện một lúc, khiến cho Minh Nguyệt Oánh không chịu nổi, mặc dù chưa chính thức thị tẩm nàng ta nhưng cũng đến khá khuya mới chịu rời đi.
Cuối cùng Minh Nguyệt Oánh cũng không kìm được mà hít một hơi, thở phào nhẹ nhõm, đã thực hiện được bước đầu tiên.
Rời khỏi thiên điện của Minh Nguyệt Oánh, Thái Tử Thượng Quan Vũ thay y phục, bí mật rời khỏi hoàng cung thông qua một lối đi bí mật.
Xe ngựa chở Thượng Quan Vũ, người đang có tâm trạng tốt, đến một ngôi miếu Thành Hoàng hẻo lánh.
Đã có người chờ hắn ta ở bên trong từ sớm.
Vẫn như thường lệ, một số người đeo đủ thể loại mặt nạ kinh kịch ngồi quây quần trong miếu Thành Hoàng.
Nhưng chỉ một người lười biếng đẩy mặt nạ lên trán, nhìn thấy Thượng Quan Vũ tới, hắn ta hừ lạnh một tiếng: “Nửa đêm mới đến, Thái Tử điện hạ bị buộc vào quần lót của nữ nhân à?”
“Ngũ đệ, đừng quên, ai đã giúp ngươi cưới được người mà ngươi muốn cưới.” Thượng Quan Vũ, người đang đeo mặt nạ Tào Tháo nheo mắt, cười nhạo.
“Chẳng phải ngươi cũng có mục đích riêng sao, nếu không ngươi sẽ tốt như vậy à?” Trên đầu đội mặt nạ Chu Du, Thượng Quan Hoành Nghiệp cười khinh bỉ, hoàn toàn không cảm kích trước lòng tốt của hắn ta.
Thượng Quan Hoành Nghiệp vừa nghĩ tới thái độ hiện tại của Minh Lan Nhược đối với mình, lòng đã nghẹn lại.
Điều này hoàn toàn khác với những gì hắn ta đã dự tính ban đầu, cho nên sao hắn ta có thể có thái độ tốt với Thái Tử.
Thượng Quan Vũ cũng là người đầy mưu mô, tất nhiên nhìn ra được tại sao Thượng Quan Hoành Nghiệp lại không vui.
“Ha ha, Ngũ đệ cần gì phải tức giận như vậy, chẳng lẽ chuyện biểu muội Chu Trường Nhạc cắm sừng ngươi là thật sao?” Hắn ta vừa nói vừa phe phẩy chiếc quạt trong tay với biểu cảm ngạc nhiên.
Phe Chu gia và Minh Lan Nhược như nước với lửa đúng như hắn ta dự đoán! Sau khi gả đi, làm rối loạn khiến Thượng Quan Hoành Nghiệp vô cùng đau đầu!
“Ngươi câm miệng lại!” Thượng Quan Hoành Nghiệp vốn đã có tính khí nóng nảy, giơ tay ném chén trà trên bàn về phía Thượng Quan Vũ!
“Loảng xoảng!” Chén trà vỡ vụn nhưng Thượng Quan Vũ đã nghiêng người, không để Thượng Quan Hoành Nghiệp ném vào người mình.
Hắn ta giễu cợt: “Chậc chậc, Ngũ đệ gấp gáp như vậy làm gì, ngày mai ngươi sẽ cùng Minh phi mà ngươi một lòng cầu hôn lên đường, phải vui lên.”

Ads
';
Advertisement