Nếu Minh Lan Nhược đã không hề để ý đến thể diện của Thượng Quan Hoành Nghiệp, làm ầm ĩ chuyện Chu Trường Nhạc rơi vào Ám Kỹ quán, đến mức Đại Lý Tự cũng phải tham gia.
Có thể thấy Thượng Quan Hoành Nghiệp là tình nhân trong mộng của khuê tú khắp kinh thành, giờ đây cũng không nắm được Minh Lan Nhược.
Xem ra, năm đó nếu Minh Lan Nhược không gả cho mình, có thể thật sự không phải vì Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Phát hiện này khiến tâm trạng Thượng Quan Vũ rất tốt.
“Ha ha, ta thay mặt phụ hoàng tuần tra phía Đông, đương nhiên vui vẻ. Một số người lại làm hỏng việc của phụ hoàng, rõ ràng nên ở trong cung tự kiểm điểm, cũng không biết xấu hổ ra ngoài phát ngôn bừa bãi!”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hoành Nghiệp lộ ra nụ cười ác ý.
So mồm mép, hắn ta còn sợ tên Thượng Quan Vũ ngụy quân tử này sao?!
Mặt Thượng Quan Vũ sau mặt nạ xụ ra.
Chợ đen bị phá hủy, đến giờ hắn ta vẫn chưa tìm ra hung thủ, cơn giận của phụ hoàng còn chưa hoàn toàn lắng xuống, lúc gặp hắn ta thái độ không hề tốt.
“Được rồi, hai vị điện hạ, chúng ta đã thỏa thuận trước khi lật đổ Cửu Thiên Tuế, sẽ bắt tay giảng hòa.” Một nam nhân đeo mặt nạ Vô Diện màu trắng đột nhiên đứng dậy cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.
Mọi người có mặt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hai vị chủ tử này vừa thấy mặt đã giống như kẻ thù không đội trời chung, giương cung bạt kiếm, nói cả buổi mà không có câu nào hữu ích!
Thượng Quan Vũ hít sâu một hơi, nhẫn nại cười: “Nói đúng, nếu muốn hợp tác thì không nên đối chọi gay gắt như thế, là lỗi của vi huynh.”
Hắn ta đã nói như vậy, Thượng Quan Hoành Nghiệp cũng không tiện nói gì thêm, chỉ hừ lạnh, ném cho hắn ta cuộn trục trong tay.
“Tên hoạn quan Thương Kiều kia mấy ngày nữa cũng sẽ xuôi Nam tuần tra, bản đồ tuyến đường đã đưa cho các ngươi, có thể làm được hay không, không phải việc của bản vương!”
“Ngũ đệ Đông tuần, đương nhiên không cần làm phiền ngươi.” Thượng Quan Vũ mỉm cười, giơ tay nhanh nhẹn cầm lấy quyển trục.
Nam nhân đeo mặt nạ Vô Diện nhận lấy cuộn trục, mở ra xem.
Hắn ta trầm ngâm suy nghĩ nói: “Đúng vậy, đây là bản đồ bố phòng của Đông xưởng và Cẩm Y Vệ đi về phía Nam nhưng Thương Kiều này tâm tư sâu xa xảo quyệt, tuyệt đối sẽ không hoàn toàn đi theo tuyến đường này!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp lười biếng hạ chân dài chồng lên bàn xuống: “Vậy phải dựa vào các ngươi.”
Nói xong, hắn ta đứng dậy không quay đầu lại tự nhiên rời đi: “Ngày mai bản vương còn phải xuất hành, phải về nghỉ ngơi!”
Mấy tên đeo mặt nạ đi theo hắn ta cũng lần lượt đứng dậy rời đi.
Nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, gương mặt sau mặt nạ của Thượng Quan Vũ trở nên u ám: “Ha, muốn để người của bản vương đi xuống phía Nam cứng đối cứng với người Đông xưởng của Thương Kiều, rồi tiện lợi cho ngươi sao? Ngũ đệ này của Cô thật biết tính toán.”
“Điện hạ thông minh như vậy, chắc cũng biết, bất kỳ việc gì cũng có hai mặt tốt xấu. Nếu ngài có thể tiêu diệt Đốc chủ Đông xưởng thì tương lai Đông xưởng và Cẩm Y Vệ sẽ nằm trong tay ngài, Tần Vương điện hạ không phải đối thủ của ngài.”
Người đeo mặt nạ Vô Diện mỉm cười nói.
Khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn của Thượng Quan Vũ lộ ra cười âm hiểm: “Đúng vậy, ngươi là người hiểu rõ Cẩm Y Vệ và Đông xưởng nhất trong chúng ta. Chuyện này có thành hay không, cũng phải thử một lần, ngươi sẽ giúp Cô chứ?”
Nếu như ám sát Thương Kiều thành công là tốt nhất, nếu như chuyện ám sát bị lộ thì đổ hết lên đầu Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Để Cửu Thiên Tuế bị chọc giận đi đối phó Thượng Quan Hoành Nghiệp, cũng bớt việc.
“Đương nhiên, ngài là thiên tử tương lai mà!” người đeo mặt nạ Vô Diện chắp tay, cung kính nói.
Tâm trạng Thượng Quan Vũ rất tốt, chợt cảm thấy lưng lại có chút ngứa, cực kỳ khó chịu, hỏi người hầu bên cạnh: “Thuốc mỡ đâu, lát nữa bôi thuốc cho cô.”
Nam tử đeo mặt nạ Vô Diện thấy thế, bèn hỏi: “Nghe nói điện hạ có chứng ngứa ngáy kỳ lạ?”
Mặt Thượng Quan Vũ không tốt lắm, những chuyện này đã truyền ra rồi sao, mắc bệnh quái ác sẽ ảnh hưởng đến danh dự Thái Tử của hắn ta.
Hắn ta lạnh lùng nói: “Chẳng qua chỉ là triệu chứng nhỏ mà thôi.”
Nam nhân đeo mặt nạ cười nói: “Nghe nói y sư Cổ Miêu bên cạnh Kinh Nam Vương cực kỳ thần kỳ, chẳng những biết hạ cổ, còn biết chữa bệnh. Nếu điện hạ đồng ý, tháng sau Kinh Nam Vương sẽ vào kinh bái yết bệ hạ, đến lúc đó có thể nhờ đối phương xem cho ngài một chút?”
Thượng Quan Vũ nghe vậy, nheo mắt: “Kinh Nam Vương cai quản ba tỉnh phía Tây Nam, đúng là đáng để gặp.”
Nói xong, hắn ta mỉm cười vỗ bả vai nam nhân đeo mặt nạ: “Lòng trung thành của ngươi, Cô nhìn thấy rõ, ngày Cô đăng cơ nhất định sẽ không quên ngươi, vị trí Đốc chủ của Thương Kiều kia về sau nhất định sẽ là của ngươi.”
“Vâng, điện hạ!” Nam nhân đeo mặt nạ cung kính ôm quyền.
Thượng Quan Hoành Nghiệp ngồi trên xe ngựa, nhìn ra ngoài cửa sổ, nét mặt và tâm trạng cũng rất phức tạp.
Bởi vì sáng nay, phụ hoàng cũng gọi hắn ta vào cung.
“Trẫm thấy, ngươi thích nha đầu Minh Lan Nhược kia nhưng trong người nàng ta có dòng máu của Tiêu gia. Nếu nàng ta còn sống, vậy nhất định phải sống một mình. Hai cha con Minh Quốc Công chỉ có một người có thể sống trở về kinh thành, đây cũng là lý do vì sao trẫm đồng ý cho nàng ta đi Đông tuần với ngươi.”
Minh Đế lạnh lùng nói.
Minh Quốc Công là người đứng đầu Hàn Lâm Viện, cũng là người đứng đầu văn thần.
Thượng Quan Hoành Nghiệp cũng biết phụ hoàng mình kiêng kỵ Tiêu gia cỡ nào nhưng… Không phân biệt tốt xấu, giết chết những người có tài như vậy, thực sự hợp lý sao?
Mặc dù Minh Quốc Công không bằng con chó dữ Thương Kiều mà phụ hoàng nuôi nhưng cũng được coi là trung thần, dẫn dắt một nhóm văn quan thanh lưu trong triều chưa bao giờ rõ ràng đứng về phía nào.
Nhưng phụ hoàng… Lại bảo hắn ta nếu thấy Minh Quốc Công còn sống, phải nghĩ cách giết Minh Quốc Công!
Hắn ta nhíu chặt mày, gương mặt tuấn tú đầy phức tạp.
Nếu để Minh Lan Nhược biết phụ thân nàng chết ở trong tay hắn ta, chẳng những sẽ căm hận hắn ta đến tận xương tủy, mà nữ nhân lòng dạ độc ác kia còn không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Thượng Quan Hoành Nghiệp chỉ cảm thấy đau đầu, ngón tay bóp trán.
Môn khách Hồng tiên sinh đi theo hầu hạ nước trà bên cạnh bỗng nhiên nói: “Điện hạ đang rầu rĩ vì nhiệm vụ giết người mà bệ hạ giao cho hôm nay sao?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp gật đầu: “Đúng vậy, tiên sinh có cách nào hóa giải không? Ta biết làm việc lớn thì phải quyết đoán nhưng không nên như phụ hoàng, chém giết phụ tá đặc lực, chỉ để lại gian nịnh như Thương Kiều bên cạnh.”
Hơn nữa, ai cũng biết Minh Quốc Công không thích Thương Kiều.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất