“Nhưng nếu như vật này là Thái hậu ban tặng thì không thể là hổ phù được, Thái hậu nương nương là mẫu thân của Minh đế cơ mà, ở chỗ của phụ thân ta có đồ vật có kiểu hoa văn này, rất có khả năng là di vật trước đây của Tiêu soái.”
Trần Ninh nhíu mày, lắc đầu không tán thành nói.
Chu Như Cố quan sát vật kia, cũng nói: “Vật này nhìn thế nào cũng là đồ trang sức, không giống hổ phù mất tích đã lâu, Thái hậu cũng không có lý do gì lấy thứ đồ nhi tử của minh rất muốn có ra đưa cho đại tiểu thư.”
Trần Ninh chính là đích trưởng tử của Trần tướng quân, còn Chu Như Cố lại là đích thứ tử của Chu tướng quân, hai vị tướng quân đã phái người thừa kế mình coi trọng nhất đến bên cạnh Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược trầm ngâm lấy chiếc khóa vàng phỉ thúy xinh đẹp hoa lệ kia lại, đeo vào trong cổ áo.
“Không sao, nếu như hiện tại chúng ta không biết đây là vật gì, đợi đến khi đi Đông Bắc Cương trở về, lúc gặp mặt hai vị tướng quân Chu, Trần thì mời bọn họ kiểm tra là được.”
Đám người Trần Ninh và Chu Như Cố đồng loạt ôm quyền: “Vâng.”
Minh Lan Nhược nhìn về phía Vương ma ma, cầm tay bà ta: “Ma ma, nhiệm vụ đi Đông Bắc Cương lần này gian khổ, không biết có thể thuận lợi trở về hay không, Minh phi phủ này và Tiểu Hi Nhi, ta xin nhờ ngươi, tất cả lấy an nguy của Tiểu Hi Nhi và các ngươi làm chuyện phải suy tính đầu tiên.”
Nàng không ở trong kinh thành, chắc chắn sẽ có những người muốn cáo mượn oai hùm.
Nhưng chuyến đi lần này ngoại trừ muốn tìm kiếm và cứu phụ thân về ra, nàng còn muốn thu lại thế lực Xích Huyết quân ở Đông Bắc Cương, thời thế thay đổi, chẳng ai biết được bây giờ di cô của Xích Huyết ở bên đó còn chịu nhận giọt máu còn sót lại của Tiêu gia là nàng hay không.
Vì vậy, chuyến đi Đông Bắc Cương lần này, chắc chắn là nguy hiểm trùng trùng, nàng không thể đem Tiểu Hi theo bên mình.
Vì vậy trước khi xuất hành, nàng mới tìm mọi cách cài cắm tai mắt và thế lực thuộc về mình vào bên cạnh Hoàng đế, phủ Tần Vương và Thái tử.
Giám sát những người có khả năng gây nguy hại cho Minh phi phủ nhưng cẩn thận mấy cũng có lúc sơ sót, nàng phải làm tốt chuẩn bị hoàn hảo nhất.
Vương ma ma thận trọng khom người nói: “Đại tiểu thư, người yên tâm, tiểu công tử Tiểu Hi cũng là giọt máu còn sót lại của Tiêu gia, cho dù liều cái mạng già này của lão nô cũng sẽ bảo vệ tốt cho tiểu công tử Tiểu Hi!”
Minh Lan Nhược gật đầu, lần xuất hành này, nàng đem theo Cảnh Minh có võ công cao nhất, để Xuân Hòa thông minh nhạy cảm nhất ở lại.
Lại thêm Vương ma ma và cao thủ Xích Huyết quân gần đây mới ẩn náu vào, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Sắp xếp mọi thứ thỏa đáng, Minh Lan Nhược dẫn Xuân Hòa, Cảnh Minh về phòng.
Nàng lười biếng lại có chút mệt mỏi duỗi lưng ra: “Ta muốn ngâm mình trong nước thảo dược để thư giãn, sáng sớm ngày mai là phải xuất phát rồi, a, thật sự là không muốn ở cùng một chỗ với tên Thượng Quan Hoành Nghiệp kia một chút nào.”
“Mới nãy nô tỳ đã cho người đi nấu nước thuốc rồi, chắc hẳn đã đưa vào trong phòng tiểu thư rồi, tiểu thiếu gia Tiểu Hi ôm khăn lông của ngài ấy cũng đang đợi người ở trong phòng đấy.” Xuân Hòa cười nói.
Minh Lan Nhược nghĩ ngợi một lát, trong đôi mắt sáng thanh tú tuyệt diễm lóe qua một chút ôn nhu dịu dàng không nỡ: “A, tiểu tử đó, đại khái là muốn cùng tắm với ta ấy mà.”
Sau khi thoát khỏi cấm túc, Tiểu Hi Nhi cảm thấy cậu đã trở thành đứa bé lớn rồi, ngại ngùng không tắm cùng nàng nữa, nàng muốn thấy Tiểu Hi Nhi trưởng thành sớm một chút nên tôn trọng cách nghĩ của cậu bé.
Hôm nay khá hiếm có đấy…
Chỉ có điều vừa mới vào cửa đã nghe thấy giọng nói của hai người đang cãi nhau.
Giọng nói trẻ con non nớt rõ ràng là thuộc về Tiểu Hi: “Ngươi là ai, dựa vào đâu mà không cho ta tắm rửa chung với mẫu thân!”
Giọng nói âm trầm của thiếu niên thì thuộc về…
Tiểu Diễm Tử: “Ta đã nói không được thì là không được, ngài là nam nhi, mẫu thân của ngài là nữ nhi thì không thể cùng nhau!”
Tiểu Hi cười lạnh: “Ta vẫn còn là một đứa trẻ, còn nữa, ngươi là cái thá gì, dựa vào đâu mà không cho ta tắm rửa chung với mẫu thân, cút ra ngoài cho bản thiếu gia!”
Một câu căm tức của Tiểu Diễm Tử: “Ta là phụ thân ngươi” suýt chút nữa đã thốt ra!
Hắn xụ khuôn mặt đẹp đẽ xuống, hung tợn nói: “Dù sao cũng không được, đây là ý của phụ thân ngài!”
Hắn còn chưa từng tắm chung với tiểu nương nương, dựa vào đâu mà tên nhãi ranh này có thể tắm chung với tiểu nương nương!
Tiểu Hi tức cười, nhướng mày: “Phụ thân ta đã chết từ lâu rồi!”
Tên thái giám Đông Xưởng quỷ quái nào cũng dám lấy tên xấu xa Thương Kiều kia ra để dọa cậu sao!
Tiểu Diễm Tử nghe vậy, trong mắt lóe qua vẻ căm tức lạnh lẽo, tức đến mức lồng ngực phập phồng không ổn định. Nghịch tử! Có hiếu đến cảnh giới này rồi à!
Không ngờ lại dám trù ẻo hắn chết!
Hắn nghiến răng nghiến lợi cười lạnh: “Ai nói với ngài vậy!”
Tiểu Hi hừ lạnh một tiếng, một bàn tay nhỏ bé ôm khăn lông của mình, một bàn tay xoa nắn thắt lưng mập mạp.
“Mẫu thân ta đó, trước đây lúc mẫu thân ta bị cấm túc, còn lén lút ra khỏi nhà đi viếng mộ cho phụ thân ta, bà ấy nói cỏ trên mộ phần của phụ thân ta đã cao cả ba trượng rồi, xem ra sống ở dưới đất không tệ lắm, rất bình an!”
Tiểu Diễm Tử nghẹn một ngụm máu già ở cổ họng: “…”
Hóa ra, trước đây nàng lén lút trốn ra ngoài tìm hắn, là tới “viếng mộ” cho hắn à?
Hắn không bình an chút nào, quan tài của hắn sắp đè không chịu nổi nữa rồi! Hắn rất muốn đánh con mèo con thối tha trước mặt này!
Rồi đặt con mèo Minh Lan Nhược kia đè ở dưới thân làm cho nàng khóc lóc cầu xin gọi hắn là phụ thân!
Nhìn biểu cảm vặn vẹo của Tiểu Diễm Tử, Tiểu Hi trợn trắng mắt: “Ngươi tức cái gì, người chết là phụ thân ta, cũng có phải ngươi đâu!”
Tức chết đáng đời! Tốt nhất là nói lại hết những lời này cho tên đại thái giám Thương Kiều kia, tức chết cả hắn luôn!
Đây không phải là thành tâm muốn gây khó dễ cho tiểu gia cậu sao, nhét một con quỷ đáng ghét vào bên cạnh mẫu thân, không ngờ lại dám ngăn cản cậu ôm ấp mẫu thân!
Khuôn mặt đẹp đẽ của Tiểu Diễm Tử lúc trắng lúc xanh, nửa ngày mới nặn ra được một lời ra khỏi hàm răng: “Tóm lại, tiểu thiếu gia Tiểu Hi không thể…”
“Không thể làm gì vậy?” Giọng nữ lười biếng mềm mại của Minh Lan Nhược vang lên.
Nàng nghe cuộc đối thoại của hai người này được nửa ngày, suýt chút nữa đã tự cười chết, thấy bọn họ cãi nhau căng quá nên dứt khoát ra mặt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất