Lúc này Thái tử mới gật đầu, cho phép thái y lấy một ít bôi thử lên chỗ vết thương hở trên lưng mình.
Cảm giác mát lạnh mau chóng thấm sâu vào da, hắn ta nhíu mày, suýt nữa không kiềm được mà thoải mái bật thành tiếng. Vị trí vốn dĩ vừa đau vừa ngứa đã không còn cảm giác nữa.
Thượng Quang Vũ vội gọi người đến giúp hắn ta bôi thuốc lên khắp các vết thương của mình.
Hạnh Nhân thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện này xem như đã thành công bước đầu.
Quả nhiên, một canh giờ sau, Thương Quan Vũ chỉ cảm thấy cả người thư thái, thuốc bôi kia cũng đã thấy đáy.
Hắn ta nhíu mày, nhìn Hạnh Nhân, bỗng nhiên cười dịu dàng nho nhã: “Thái tử phi vậy mà lại có bản lĩnh điều chế thuốc, không hổ là muội muội của Minh phi, bản vương nên đến gặp Thái tử phi thì hơn.”
Ai ngờ Hạnh Nhân lại ngẩng đầu, từ chối: “Thái tử phi nương nương biết bản thân hổ thẹn với Thái tử, không dám gặp người, nếu người có cần thì Thái tử phi sẽ lại điều chế thuốc cho người.”
Thượng Quan Vũ đã sủng ái nhiều nữ nhân như vậy, từ nhỏ lớn lên ở trong cung, sao lại không biết được đây là mưu kế… Lạt mềm buộc chặt của nữ nhân.
Nhưng… Minh Nguyệt Oánh, nữ nhân này không coi trọng hắn ta, dùng chiêu này để làm gì?
Hay do mấy ngày qua chịu khổ chịu cực nên sợ rồi? Hoặc có ý đồ gì khác?
Hắn ta cười nhẹ một tiếng: “Ha ha, bản vương muốn đến gặp ai, còn cần ngươi cho phép hay sao?”
Hắn ta đứng dậy đi về phía thiên điện xa xôi nhất.
Hạnh Nhân chỉ đành vội đứng dậy đi theo nhưng ánh mắt lại không hề hoảng sợ, bởi vì tất cả hành động của Thái tử đã nằm trong dự liệu của nhị tiểu thư.
Không, nên nó là nằm trong dự liệu của Đại tiểu thư Minh Nhược Lan.
…
Lại nói đến Minh Nhược Lan rời cung, quay về Minh Phi phủ của mình.
Mọi thứ trong phủ đệ đã được chuẩn bị chu đáo, nàng dùng xong bữa tối, đang ở trong viện nói chuyện với Trần Ninh, bỗng nhiên nghe được Vương ma ma nói Đông xưởng đưa người đến rồi.
Nàng ra cửa nhìn thì thấy thiếu niên thái giám xinh đẹp thanh tú đứng ở bên cạnh xe ngựa, mỉm cười khôn khéo hành lễ với nàng: “Bái kiến Minh phi nương nương, Tiểu Diễm tử đến hầu hạ ngài.”
Minh Lan Nhược: “…”
Chậc, không phải “Tiểu Diễm Tử” nhìn thấy vào lúc chiều rồi, đã đổi thành “Tiểu Diễm Tử” thật sự rồi…
Đốc chủ đại nhân nắm giữ Đông Xưởng thích chơi trò cải trang dịch dung sao?
Đôi mắt nàng cong cong, cười nhẹ: “Đã đến rồi, đúng lúc phủ chúng ta đang bận rộn thu dọn hành lý, vẫn còn bô của mọi người chưa được dọn dẹp, Tiểu Diễm Tử, ngươi đi chùi dọn bô trong tịnh phòng đi.”
Tiểu Diễm Tử: “…”
Tiểu Diễm Tử ngẩn người nhưng chỉ trong chốc lát hắn đã lộ ra nụ cười xán lạn nhu thuận.
“Đúng vậy, tiểu nương nương bảo Tiểu Diễm Tử làm gì cũng được nhưng Gia chỉ có một chút yêu cầu, Tiểu Diễm Tử bắt buộc phải đi theo nương nương trong vòng ba trượng, cho nên phải làm phiền nương nương cùng ở yên trong tịnh phòng.”
Lúc “thái giám thiếu niên” nói lời này vô cùng chân thành, thậm chí còn mang theo chút vẻ vô tội và tủi thân.
Hoàn toàn không thể làm cho người ta tức giận nổi, ngược lại còn khiến người ta vô duyên vô cớ muốn tin tưởng vào khuôn mặt thiếu niên đẹp đẽ của hắn… Đôi mắt to lông mi dài, đôi môi đỏ mọng dưới chiếc mũi cao, làn da trắng nõn, khuôn mặt đầy đặn.
Tuy nàng biết khuôn mặt kia là giả, chẳng qua là một cái mặt nạ da người.
Nhưng ngay cả Cảnh Minh hiện tại không biết lai lịch của hắn cũng cảm thấy nàng làm khó tên tiểu thái giám này, có chút muốn khuyên nàng.
Minh Lan Nhược dừng lại một chút, ừm, đây chính là bản lĩnh truy tìm do thám khi ẩn náu của Đốc chủ Đông Xưởng. Cải trang dịch dung, tác oai tác quái giở trò xấu xa vừa đúng mực.
Nàng cong khóe môi hồng nhuận: “Được thôi, vậy thì thôi vậy nhưng bây giờ ngươi phải thu dọn đồ đạc của mình trước đã, Chiêu Diệu sẽ đưa ngươi đến chỗ ở, một lát nữa lại đến tìm ta.”
Tiểu Diễm Tử nhìn Chiêu Diệu đi theo phía sau, đương nhiên hiện tại hắn không có cách nào từ chối sự sắp xếp này.
Trong mắt hắn lóe lên một chút khác thường, tiểu cô nương thật ra không thuận theo chấp nhận “Tiểu Diễm Tử” như cách nàng thể hiện ra.
“Đi thôi!” Hiếm khi Chiêu Diệu thấy được một “thiếu niên” lớn như mình, khá vui vẻ dẫn tiểu thái giám cùng đi về phòng.
Minh Lan Nhược đuổi được Tiểu Diễm Tử đi xong vội đến thư phòng, đám người Trần Ninh, Vương ma ma đã đợi ở đó từ lâu.
Minh Lan Nhược lấy chiếc chìa khóa hoàng kim tím phỉ thủy hôm nay Thái hậu đưa cho nàng ra đặt lên mặt bàn.
“Nghe nói, đây là di vật của Tiêu gia, Thái hậu nương nương đưa cho ta hôm nay, nói lúc cấp bách có lẽ có thể bảo vệ được tính mạng của ta, các vị có biết đây là cái gì không?”
Mấy người trẻ tuổi Trần Ninh lần lượt cẩn thận cầm lên nhìn nhưng không biết đây là cái gì.
Đến Vương ma ma cầm lên nhìn nửa ngày, có hơi nghi ngờ nói: “Hoa văn cỏ cuộn này có chút quen mắt, lại có chút đặc trưng, hình như lão nô từng nhìn thấy kiểu hoa văn như thế này ở chỗ tướng quân, hình như… chỗ Trần tướng quân cũng có!”
Chu tướng quân, Trần tướng quân là hai vị Giáo úy trẻ tuổi trung thành lại giỏi thủ thành được Tiêu nguyên soái tạm thời đề bạt vào hai mươi năm trước sau khi Xích Huyết quân ở biên giới không thể không chia binh, một nửa chết trận để yểm hộ chiến hữu rút lui, một nửa rời đi tản vào các nơi ẩn náu ở dân gian.
Hiện nay bọn họ cũng đã trung niên, một người phụ trách quản lý thế lực tỉnh hành chính của Xích Huyết quân ở phía nam, một người phụ trách quản lý thế lực Xích Huyết quân ở trung bộ, Vương ma ma cũng là người bọn họ phái tới.
Sau khi Xích Huyết quân nhận chủ, ban đầu bọn họ lên kế hoạch sau khi sắp xếp thỏa đáng tất cả mọi việc lặt vặt, tháng này sẽ dẫn người vào kinh ẩn náu, tự mình đến bái kiến Minh Lan Nhược, cử hành nghi thức tận tâm cống hiến hết sức lực chính thức.
Nhưng Minh Lan Nhược quyết định đi Đông Bắc Cương, bọn họ chỉ có thể tạm thời lùi lại chuyện này ra sau.
Minh Lan Nhược đương nhiên đã biết, sau khi nghe nói xong, như có điều suy nghĩ: “Nếu vậy, xem ra vật này chắc hẳn là có liên quan đến binh quyền.”
Nếu không sẽ không chỉ có ở chỗ hai bị tướng quân kia.
Vương ma ma kinh ngạc, nâng chiếc khóa hoàng kim tím phỉ thúy kia lên nhìn trái nhìn phải: “Nghe nói hổ phù năm đó của Xích Huyết quân thật ra trừ một phần ngoài mặt của Hoàng đế ra, vẫn còn có một phần chính là hổ phù lệnh của gia chủ Tiêu gia, chẳng lẽ là thứ này?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất