Minh Lan Nhược - FULL

Nụ cười “ngây thơ đáng yêu” trên mặt Tiểu Hi cứng đờ, sau đó vẫn thành thật nhỏ giọng nói: “Chiêu Diệu và Trần Ninh dẫn con đi dạo phố ở kinh thành, nghe người trong phố nói qua rất nhiều chuyện.”
Cậu không muốn lừa gạt mẫu thân, cậu thích đi dạo khắp các phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành bởi vì có thể từ trong miệng rất nhiều người lớn nghe được chuyện “thú vị” hoặc là “quỷ dị”.
Có một số chuyện cậu có kiến thức nửa vời nhưng quan trọng là cậu hiểu được rất nhiều chuyện của người lớn, thế giới của người lớn.
Minh Lan Nhược nhìn Tiểu Hi một hồi lâu, khẽ thở dài ôm chặt cậu bé như mèo con, dịu dàng nói:
“Mẫu thân biết con thông minh nhưng mẫu thân luôn mong thời gian ngây thơ của con có thể lâu hơn.”
Nàng cũng biết sau này sẽ phải đối mặt với nhiều nguy hiểm hơn, Tiểu Hi trưởng thành sớm và thông minh khác với người thường, có thể khiến cậu dễ dàng hóa nguy thành an.
Nhưng con người cả đời có thể vô ưu vô lo cũng chỉ là giai đoạn trẻ con ngắn ngủi, làm mẫu thân, bản thân vất vả nhưng luôn hy vọng con mình có thể sống vui vẻ đơn giản một chút.
Tiểu Hi nằm trong lòng Minh Lan Nhược, quanh chóp mũi toàn là mùi thơm ấm áp trên người nàng, thần kinh căng thẳng của cậu cũng thả lỏng xuống.
“Vâng, Tiểu Hi thích mẫu thân nhất.” Tay Tiểu Hi cầm vạt áo Minh Lan Nhược, thì thào tự nói.
Mẫu thân thích cậu đáng yêu, vậy cậu sẽ ngây thơ đáng yêu, mẫu thân ấm áp thơm thơm…
Trưởng thành sớm hơn nữa thì cũng là trẻ con, vất vả một ngày làm sao không mệt mỏi, vừa an tâm, Tiểu Hi đã mệt mỏi ngủ thiếp đi ở trong ngực Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược dịu dàng hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, trong lòng mềm nhũn.
Đến phủ đệ xuống xe, cũng không cần ai giúp, nàng ôm thằng nhóc đang ngủ ngon lành vào thẳng trong sân của mình.
Thương Kiều đã sớm ở trong viện chờ nàng, thấy nàng vào cửa ôm thân thể nho nhỏ của con thì tiến lên nhận lấy: “Để ta ẵm cho, mèo con này nặng lắm.”
Minh Lan Nhược vừa định nói gì đó.
Ai ngờ, Tiểu Hi mơ mơ màng màng hơi giãy giụa, đột nhiên mắt mở ra một cái khe liếc hắn một cái rồi lười biếng ngủ tiếp.
Xuân Hòa thấy thế, khẽ cười: “Vừa rồi Tiểu Hi thiếu gia không cho bất kỳ kẻ nào ôm, ngay cả đám Trần Ninh, Vương ma ma cũng không cho ôm, ngoại trừ tiểu thư, vẫn là Thiên Tuế Gia có bản lĩnh.”
Thương Kiều ôm thằng nhóc nhỏ mềm mại trong lòng, trong lúc nhất thời biểu cảm có chút khác thường, ôm Tiểu Hi lên giường nhưng thằng nhóc cũng không chịu từ trong lòng hắn đi xuống.
Đáy lòng hắn luôn lạnh lùng cứng rắn không hiểu sao lại dịu xuống: “Hừ, mèo con cũng săn chắc lắm, người trói nó bị mèo cào mù mắt.”
Dù sao cũng là nhi tử của hắn, đúng là chỉ nhận hắn.
Cái mông nhỏ của Tiểu Hi ở trong ngực còn cọ cọ cánh tay hắn, chọn tư thế thoải mái ôm cánh tay Thương Kiều tiếp tục ngủ.
Thích ôm cậu sao? Vậy thì ôm đi, xem cậu khiến cho cánh tay của đại thái giám này tê cứng!
Ai bảo cái này tên thái giám thúi này gần đây nửa đêm còn tới len lén ném cậu ra khỏi phòng, dù mình đang ôm mẫu thân ngủ, hừ ╭(╯^╰)╮
Thương Kiều: Hừ, đúng là hiếm khi thằng nhóc này làm con ngoan!
Tiểu Hi: Hừ, hiếm khi ông già làm gối cho mình!
Hai phụ tử cũng coi như đồng sàng dị mộng.
Minh Lan Nhược ở bên cạnh nhìn, nhẹ nhàng ở nụ cười, hai người này cùng có tính tình kỳ quặc, không hổ là phụ tử.

Trong Minh phi phủ ngày tháng yên bình, phủ Tần Vương và Chu gia thì rối loạn.
Tần Vương phi Chu Trường Nhạc đột nhiên mất tích, ba ngày trước còn do hai phủ lén lút đi tìm người, vẫn đè nén xuống được.
Đến ngày thứ tư, tin tức chuyện tìm người hoàn toàn không đè nén xuống được nữa, huống hồ Minh Lan Nhược cũng sẽ không cho phép bọn họ đè nén tin tức xuống, còn cố tình thả tin tức ra ngoài.
Ngay lập tức, tin đồn nhảm nhí bay nhảy khắp nơi, lúc gần như sắp kinh động đến Đại Lý Tự, phủ Tần Vương bất ngờ truyền tin tức ra bên ngoài nói đã tìm được người.
Nghe nói Tần Vương phi tạm thời vào trong miếu cầu phúc cho Tần Vương điện hạ sắp đông tuần, gia đinh phụ trách truyền tin tức lại không cẩn thận ngã từ trên núi xuống.
Phủ Tần Vương không nhận được tin tức, mới cho rằng Vương phi mất tích.
Loại tin tức nghe từ phía triều đình này, chẳng có mấy người tin.
Điều được càng nhiều người tin hơn là.
Tần Vương phi và môn khách Võ Dũng Hầu phủ bỏ trốn, kết quả môn khách phụ bạc đáng chết sợ bị truy sát, không ngờ lại bán nàng ta cho Ám Kỹ quán.
Không ít người trong quán trà lén lút nói tỉ mỉ, chi tiết như thể tận mắt nhìn thấy, lại thêm toàn bộ Ám Kỹ quán ở hẻm Tước Nhi bị Đại Lý Tự bắt tóm hết, giải cứu được không ít nữ tử có lai lịch không rõ.
Gần như đã xác minh tin đồn tình ái bất chính kinh sợ của Tần Vương phi.
Những ngày này trong phủ Tần Vương, một mảng áp suất thấp, mọi người cảm thấy nguy hiểm.
Phu nhân Võ Dũng Hầu nhìn Chu Trường Nhạc đã ở nhà nghỉ dưỡng vài ngày nhưng thương thế cả người vẫn chưa khỏi, đêm nào cũng gặp ác mộng, biểu cảm trống rỗng cuộn mình ở trong góc giường, gọi thế nào cũng không có phản ứng.
Lòng bà ta như bị dao cắt, nước mắt rơi như mưa: “Hài nhi của ta à, rốt cuộc là ai hại con, mẫu thân tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn chúng!”
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Tần Vương Thượng Quan Hoành Nghiệp đứng bên cửa phòng âm trầm, kìm nén lửa giận.
Khi thuộc hạ của hắn ta lần theo manh mối tìm được Chu Trường Nhạc, nàng ta đã “khai trương” được ba ngày rồi, tiếp rất nhiều khách, hình dung thê thảm.
“Vương gia, chuyện này là Trường Nhạc có lỗi với ngài, là Chu gia có lỗi với ngài.” Sắc mặt Chu Võ Dũng Hầu ngồi trên xe lăn còn khó coi hơn Tần Vương.
Nữ nhi thất trinh, còn vì dùng phương thức này mà thất trinh, huyên náo ầm ĩ, tổn hại rất lớn đến mối quan hệ và danh dự của Tần Vương và Chu gia.
Thượng Quan Hoành Nghiệp hít sâu một hơi: “Cữu cữu, ngài nói đùa rồi, biểu muội bị thương, là ta không bảo vệ tốt cho muội ấy.”
Nghe lời nói của Thượng Quan Hoành Nghiệp, Chu Trường Nhạc cuộn mình ở góc giường hơi giật giật, môi run lên.
Mi tâm của Chu Võ Dũng Hầu xiết chặt: “Vương gia không cần che giấu cho liệt nữ, nha đầu Trường Nhạc này bảo đám Diệp Đại bọn chúng làm những việc không nên làm, sau đó gậy ông đập lưng ông bị người ta tính kế mới có kết cục như thế này, là ta dạy dỗ không đến nơi đến chốn!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhắm mắt lại, gân xanh trên trán lộ ra.
Hắn ta nhìn lời khai của Đại Lý Tự, rồi kết hợp với chuyện mình điều tra ra được, cũng biết được đại khái là có chuyện gì.
Nữ nhân có thể không đẹp nhưng không thể không có đầu óc, Chu Trường Nhạc thực sự là quá ngu xuẩn, kéo cả hai phủ xuống nước, ban đầu sao hắn ta lại cảm thấy cái thứ ngu xuẩn này thích hợp làm Vương phi hơn Minh Lan Nhược cơ chứ!
Nhưng hắn ta vẫn cần trấn an cữu cữu của mình, dù gì binh quyền của Chu gia vẫn còn, là trợ lực lớn nhất của hắn ta.
Hắn ta trầm giọng nói: “Cữu cữu, trong lúc sóng gió bấp bênh, hai nhà chúng ta bắt buộc phải đồng tâm hiệp lực, trên người ta cũng chảy dòng máu của Chu gia.”

Ads
';
Advertisement