Biết rõ hài tử này đa phần là nói dối nhưng nàng vẫn không thể chịu nổi khi hài tử nũng nịu.
Tiểu Hi ngoan ngoãn khôn lanh gật đầu: “Sợ lắm.”
Minh Lan Nhược cũng không vạch trần cậu bé, khẽ cười một tiếng, đưa hài tử sang cho Xuân Hòa ở bên cạnh bế.
Nàng bước vào cửa lớn của nhà chứa, đưa cho gã quy công kia một thỏi bạc: “Nữ nhân nằm trên đất kia là người của phủ thượng ta nhưng nàng ta đã phạm tội lớn, ta có thể nói chuyện mấy câu với nàng ta lần cuối được không? Làm phiền mấy vị tránh mặt một lát.”
Gã quy công nốt ruồi đen nghe vậy, lại bị lời nói mơ hồ của Minh Lan Nhược dẫn dụ đoán già đoán non là giữa các thê thiếp trong nhà giàu sang tranh đấu với nhau, đương gia chủ mẫu bán tiểu thiếp của nam chủ nhân vào nhà chứa.
“Được thôi!” Ông ta lập tức cười híp mắt nhận lấy thỏi bạc, quay người dẫn theo người của mình đi ra khỏi phòng, còn chu đáo đóng cửa lại cho nàng.
Mặc dù ông ta không rõ đã xảy ra chuyện gì, miễn có bạc lại không mang người đi thì thế nào cũng được.
Minh Lan Nhược bước đến trước mặt Chu Trường Nhạc, ngồi xổm xuống.
Nàng đột nhiên vươn tay nắm chặt búi tóc của nàng ta, thô bạo kéo nàng ta ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Ai cho phép ngươi to gan lớn mật dám động đến hài tử của ta?”
Thật ra Chu Trường Nhạc đã tỉnh rồi, vết thương trên đầu vốn đã đau còn bị Minh Lan Nhược kéo như vậy, nàng ta đau đến mức không khỏi kêu thảm thiết: “Dừng tay… Buông ta ra!”
Minh Lan Nhược khẽ cười, tay hơi buông lỏng nhưng vẫn nắm búi tóc của nàng ta.
“Ta sẽ buông ngươi ra, không chỉ có ta buông ngươi ra mà ngay cả Tần Vương, Chu gia của ngươi cũng sẽ buông ngươi ra!”
“Ngươi có ý gì!” Chu Trường Nhạc ôm lấy da đầu, nhịn đau run rẩy nhìn nữ nhân trước mặt.
Lần đầu tiên nàng ta cảm thấy Minh Lan Nhược là một người đáng sợ.
Minh Lan Nhược cười lạnh, nói nhỏ vào tai Chu Trường Nhạc:
“Đối với Chu gia và Tần Vương phủ mà nói, một Vương Phi đã từng lưu lạc trong Ám Kỹ quán tiếp khách, một đứa con gái tàn hoa bại liễu bôi đen dòng họ, đương nhiên là chết hoặc là điên sẽ tốt hơn, ngươi nói đúng không?”
Không phải nàng ta khinh thường nàng là thứ “tàn hoa bại liễu” sao? Vậy để cho Chu Trường Nhạc thử xem cái gì gọi là tàn hoa bại liễu thật sự!
“Không… Không… Ngươi dám! Biểu ca sẽ không bỏ qua cho ngươi, người nhà ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Cuối cùng Chu Trường Nhạc cũng hiểu, nàng ta không chịu nổi hét lên.
“Có lẽ Chu gia sẽ thấy đáng tiếc nhưng cũng không phải chỉ có một mình ngươi là nữ nhi có thể làm Vương Phi liên hôn với Tần Vương, về phần biểu ca Tần Vương của ngươi, hắn ta vốn là một nam nhân lãnh khốc, nữ nhân đối với hắn ta chỉ có giá trị lợi dụng, ngươi đã quên rồi sao?”
Minh Lan Nhược nắm búi tóc của nàng ta, ngược lại không keo kiệt mà kiên nhẫn giải thích cho nàng ta, thưởng thức biểu cảm phẫn nộ của Chu Trường Nhạc.
“Không… Ngươi không thể, ngươi không dám!” Khóe mắt Chu Trường Nhạc muốn nứt ra, muốn đưa tay cào Minh Lan Nhược, nàng ta đã gần như sụp đổ.
Đương nhiên nàng ta hiểu ý của Minh Lan Nhược:
Nếu nàng ta trở thành tàn hoa bại liễu thì tất cả vinh quang của nữ nhi Chu gia sẽ được quy cho thứ muội Chu Tương Vân mà nàng ta coi thường nhất!
“Đương nhiên là ta dám!” Minh Lan Nhược buông tay ra, đứng lên, như sợ dơ mà dùng khăn tay lau tay rồi ném trên người Chu Trường Nhạc, sau đó xoay người rời đi một cách thờ ơ.
Muốn biến con của nàng thành “Úng đồng” hay tặng cho người khác chơi đùa sao?
Cũng phiền Chu Trường Nhạc nghĩ ra được biện pháp ác độc này, nàng không dạy nữ nhân này tự mình nếm thử mùi vị thống khổ này thì thật không xứng làm mẫu thân!
“Làm phiền hãy chiêu đãi ả ta cho thật chu đáo!” Minh Lan Nhược đi qua bên người Quy Công lại cho một thỏi bạc, còn lễ phép gật đầu mới mang theo Tiểu Hi, Xuân Hòa rời đi.
Quy Công có nốt ruồi đen được sủng mà lo sợ, cười híp mắt: “Yên tâm, phu nhân!”
Sau đó ông ta mang theo Quy Công khác vào cửa.
“Không… Không… Minh Lan Nhược, ngươi quay lại, ngươi quay lại! Đưa ta ra ngoài, nếu không phụ thân ta sẽ không tha cho ngươi!”
Tiếng thét hoảng loạn sợ hãi của Chu Trường Nhạc vang lên, nàng ta cố gắng hết sức muốn lao ra ngoài.
Nhưng Quy Công bước vào đá mạnh vào đầu gối nàng ta: “Ồn ào cái gì, cũng không xem bản thân đang ở đâu!”
“A!” Chu Trường Nhạc kêu thảm thiết một tiếng rồi ngã trở lại, nàng ta tức giận hét lên: “Ta là Tần Vương Phi! Nếu ngươi dám vô lễ với ta, ta sẽ giết hết các ngươi! ”
Quy Công chơi đùa với bạc, mắt trợn trắng: “Ta còn là Cửu Thiên Tuế, đốc chủ Đông Xưởng đây nè! Người đâu vào mang ả ta đi lột trần tắm rửa sạch sẽ, tối nay tiếp khách!”
Đoàn người đi ra khỏi ngõ nhỏ, tiếng mắng chửi tức giận của Chu Trường Nhạc cũng biến mất.
Xuân Hòa có chút lo lắng nhìn về phía ngõ nhỏ: “Đại tiểu thư, đến lúc người để Tần Vương đến tìm Chu Trường Nhạc, chỉ sợ Chu gia và Tần Vương sẽ tức giận rồi gây rắc rối cho người.”
Lỡ đâu làm lớn chuyện, chuyện này sẽ to lắm.
Minh Lan Nhược lười biếng chống cằm trắng nõn của mình, một tay vuốt đầu Tiểu Hi trong lòng ngực: “Ngươi cho rằng ta sẽ sợ sao? Lúc Chu Trường Nhạc muốn tra tấn Tiểu Hi cũng không nghĩ ta sẽ tức giận sao.”
Nàng kinh doanh vất vả cho đến bây giờ, chưa kể đến hai vị Phật lớn phía sau – Thương Kiều và Thái Hậu.
Hơn nữa nàng âm thầm chèn ép Đàm thị Quốc Công phu nhân của Quốc Công Phủ, lôi kéo Từ gia Đại Lý Tự Khanh, Mạc gia Ngự Sử Đài của triều đình. Còn cài tai mắt vào bên người Hoàng Đế, Thái Tử, Tần Vương, đương nhiên là vì giúp chính mình không bị ức hiếp.
Con trai bị bắt nạt đến như thế này mà nàng còn hèn nhát thì làm mẫu thân gì nữa!
Nàng không sợ bọn họ tới gây rối nhưng ngược lại nàng chỉ sợ bọn họ không tới gây rối!
Xuân Hòa biết Đại tiểu thư nhà mình tự có tính toán riêng nên gât đầu: “Trong lòng Đại tiểu thư hiểu rõ là được rồi, nếu có việc gì cần nô tỳ làm thì cứ ra lệnh.”
Minh Lan Nhược gật đầu, sau đó nhìn thằng nhóc nhỏ trong vòng tay mình: “Nói đi, hôm nay con thoát thân bằng cách nào?”
Ánh mắt Tiểu Hi có chút mơ hồ và chột dạ nhưng vẫn thành thật kể lại mọi chuyện.
Nói xong, cậu cũng không quên lẩm bẩm oán trách: “Con vất vả nâng giá lên bốn mươi lượng bạc với Quy Công nhưng mẫu thân lại cho hắn ta hai thỏi bạc mười lượng, bây giờ thua thiệt rồi!”
Nghe thấy sự bất mãn của Tiểu Hi, Minh Lan Nhược và Xuân Hòa cũng đã nhiều ít đoán được quá trình nhưng họ vẫn không khỏi bật cười.
Minh Lan Nhược cười nói: “Thằng nhóc này lại lừa bọn buôn người rồi!”
Lần trước, Minh Nguyệt Oánh phái người đến lừa cậu nhưng bị cậu lừa lại, lần này là kẻ chủ mưu Chu Trường Nhạc cũng bị cậu lừa!
Đúng là ai bắt cóc thằng nhóc tham tiền như cậu là người đó xui xẻo!
Tiểu Hi đắc ý ngẩng đầu lên: “Vậy nếu không thì sao, bạc là quan trọng nhất!
Minh Lan Nhược sờ mái tóc mềm mại của cậu, đột nhiên hỏi: “Vậy làm sao con biết được sự tồn tại của Ám Kỹ quán, với lại làm sao con biết Ám Kỹ quán làm nghề gì?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất