Minh Lan Nhược - FULL

Không chỉ như thế, nàng ta để ý thấy những người dám gây rắc rối cho vị Minh Phi này đều không có kết cục tốt!
Cả người Chu Tương Vân chìm trong yên lặng, đấu tranh tâm lý kỳ lạ.
Đôi mắt của vị Minh Phi trước mặt này giống như có thể nhìn thấu sự bất bình, tham lam và sợ hãi trong lòng nàng ta, sau đó dứt khoát ném ra một miếng mồi nhử mà nàng ta không thể nào từ chối được!
Minh Lan Nhược lại không có quá nhiều kiên nhẫn, chỉ thản nhiên nói: “Chu Thứ Phi, nếu như ngươi không muốn lên thuyền của ta, ta sẽ chọn người khác để nâng đỡ. thứ nữ của Chu gia cũng không chỉ có một mình ngươi.”
Chu Tương Vân nhìn vào chén trà mà Minh Lan Nhược đưa cho mình, nàng ta run rẩy, không biết tại sao, nàng ta lại cảm thấy Minh Lan Nhược này nói được làm được!
“Đa tạ Minh Phi nương nương đã hậu ái!” Trong mắt nàng ta lóe lên vẻ kiên quyết, cắn răng, đưa tay nhận lấy tách trà từ Minh Lan Nhược uống cạn một hơi.
Nàng ta biết rằng việc này đồng nghĩa là phản bội Chu gia, trở thành tai mắt của đối phương sắp xếp trong phủ Tần Vương.
Nhưng mà mẫu thân là nữ nhân được phụ thân sủng ái nhất, đại phu nhân rất căm hận mẫu thân, bây giờ phụ thân là Võ Dũng Hầu đã bị tàn phế, tính mạng mẫu thân nằm trong tay đại phu nhân.
Nàng ta chỉ có thể ôm chân chó Chu Trường Nhạc, làm hồi môn đi theo Chu Trường Nhạc như người hầu, chính là hy vọng có thể đổi lại được một con đường sống cho mẫu thân.
Nhưng mà… nàng ta cũng muốn có quyền thế, không muốn phải tiếp tục cúi đầu làm phục dịch, mặc cho người ta đánh chửi!
Nhìn thấy Chu Tương Vân ngoan ngoãn uống trà, Minh Lan Nhược hài lòng cong khoé môi lên, lộ ra nụ cười lạnh lùng.
Nếu Chu Trường Nhạc biết được thứ muội thấp hèn luôn bị nàng ta chà đạp dưới chân sắp cướp đi địa vị, tôn nghiêm, kiêu ngạo và nam nhân của nàng ta, chắc chắn sẽ phát điên, đau đớn đến không muốn sống!
Một lát sau, Chu Tương Vân ôm theo hộp bước xuống xe ngựa, xe ngựa của Minh Phi phủ chậm rãi đi tới phía trước.
Quản gia phủ Tần Vương nghi ngờ, thăm dò nhìn về phía nàng ta: “Minh Phi nương nương gọi Chu Thứ Phi lên xe làm gì vậy?”
Chu Tương Vân đưa hộp đồ ăn trong tay ra cho quản gia phủ Tần Vương, có chút bất đắc dĩ: “Đây là lễ vật mà Minh Phi nương nương gửi cho đại tỷ.”
Quản gia mở ra xem, nhìn thấy bên trong là mấy món đồ điểm tâm ăn thừa, không nhịn được mà sắc mặt trở nên quái dị: “Lát nữa để Tần Vương Phi nhìn thấy được thứ này thì không biết sẽ thế nào!”
Hóa ra Minh Phi nương nương tới đây là để thị uy, chẳng trách lại lựa chọn Chu Thứ Phi muội muội của Vương Phi. Nếu thật sự để Vương Phi nhìn thấy thứ này, chắc chắn sẽ tức chết.
Từ khi Minh Phi nương nương và điện hạ được bệ hạ lưu lại ngủ trong cung, lại có thánh chỉ ban xuống, phái Tần Vương điện hạ dẫn theo Minh Phi đi tuần tra tình hình thiên tai, Tần Vương Phi trở nên rất cáu kỉnh, động một chút là nổi giận đánh chửi thiếp thất và hạ nhân trong phủ.
Chu Tương Vân thản nhiên nói: “Đúng vậy.”
Nhưng sau khi gặp được vị Minh Phi nương nương kia, nàng ta tin tưởng rằng Chu Trường Nhạc không còn tương lai nữa.

Xe ngựa chậm rãi đi đến trước hẻm Tước Nhi.
Đến đầu hẻm Tước Nhi, Tiểu Tề Tử đã dẫn một đám người canh giữ ở đầu hẻm, khu vực xung quanh đều bị người của Cẩm Y Vệ giám sát, không ai dám tới gần.
Thấy xe ngựa của Minh Lan Nhược tới, Tiểu Tề Tử vội tiến lên vén rèm xe, đưa tay đỡ Minh Lan Nhược xuống xe: “Tiểu cô nãi nãi, ngài chậm một chút.”
Minh Lan Nhược liếc mắt nhìn bốn người Diệp Đại bị Cẩm Y Vệ áp giải quỳ trên mặt đất: “Chính là bọn họ sao?”
“Đúng vậy, chính bọn họ bắt cóc thiếu gia Tiểu Hi.” Tiểu Tề Tử gật đầu, nhớ tới biểu cảm tàn ác giận dữ của gia nhà mình, không khỏi run rẩy.
Minh Lan Nhược liếc nhìn bốn người Diệp Đại, mặt không chút biểu cảm nói: “Đánh cho ta nhưng đừng để máu văng tung tóe khắp nơi, kẻo lát nữa doạ cho Tiểu Hi sợ hãi. Đánh xong thì đưa đến Đông Xưởng.”
“Khoan đã! Chúng ta chỉ phụng mệnh làm việc!” Đám người Diệp Đại lập tức nghe xong, lập tức hoảng sợ hét lên, sợ đến đổ mồ hôi lạnh.
“Rõ!” Tiểu Tề Tử nheo mắt nói.
Minh Lan Nhược lạnh lùng nói: “Cầm tiền của Chu gia, liếm máu trên lưỡi dao, thay người ta làm những việc bẩn thỉu thì nên biết bị phát hiện sẽ có kết cục như thế nào, sớm muộn gì cũng là một con đường chết!”
Nói xong, nàng không thèm để ý đến mấy người bọn họ nữa, dẫn theo Xuân Hòa quay người rời đi.
Tiểu Tề Tử liếc nhìn bốn người Diệp Đại, không kiên nhẫn lại tàn ác phất tay: “Đánh, để tiểu tiểu cô nãi nãi hả giận, đừng đánh chết là được, Đốc Chủ của chúng ta còn đầy bụng lửa giận, phải lấy mấy người này ra trút giận!”
“Vâng!” Cẩm Y Vệ đang áp giải bốn người Diệp Đại đồng loạt ôm quyền nhận lệnh, nhét khăn vào miệng mấy người kia, không khách khí chút nào bắt đầu tay đấm chân đá vào người bọn họ!
Mấy người Diệp Đại phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, khổ sở, vô cùng hối hận tại sao mình lại phải đi theo Chu Trường Nhạc tự tìm đường chết!
Vào Đông Xưởng, rơi vào trong tay vị Thiên Tuế gia kia, chỉ sợ là sống không bằng chết!
Minh Lan Nhược và Xuân Hòa đi đến cuối hẻm, nàng đích thân gõ lên cánh cửa.
Gã quy công nốt ruồi đen đang sai người lau sạch vết máu trên đầu, trên khuôn mặt Chu Trường Nhạc đang nằm dưới đất, kiểm tra vết thương.
Trước khi làm xong giao dịch, ông ta phải xác nhận “hàng hóa” không bị tổn hại gì nhiều, nếu như nữ nhân này bị thương quá nặng, ông ta sẽ phải trừ lại “tiền thuốc men”.
Chu Trường Nhạc bị hành hạ một trận, đã có dấu hiệu tỉnh lại, đang nằm dưới đất khó chịu rên rỉ: “A… ôi.”
Gã quy công nốt ruồi đen đang xem xét vết thương của Chu Trường Nhạc, tính toán có nên trừ lại tiền hay không, lại đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc”, lập tức giật mình kinh ngạc.
Ông ta không kìm được nổi giận lại bất an quát một tiếng: “Hôm nay thật là quỷ quái, giữa ban ngày ban mặt hết người này đến người khác đến gõ cửa nhà chứa.”
Quy công nốt ruồi đen đi tới ghé mắt nhìn qua khe cửa, chi thấy mơ hồ một bóng dáng yểu điệu, ông ta mới bực bội mở cửa ra: “Ngươi tìm ai?”
Không ngờ vừa mở cửa ra, ông ta đã bị vẻ đẹp thanh tú, mái tóc đen như mây, y phục nhẹ nhàng thanh thoát của mỹ nhân trước mặt làm cho choáng ngợp, không nhịn được mà trừng to mắt, đây là tiên nữ từ đâu tới?
Nhưng một khắc sau, ông ta lại thấy một bóng dáng nhỏ bé từ bên cạnh mình nhảy vọt ra bên ngoài, lập tức nhào vào trong lòng “tiên nữ” kia, uất ức gọi.
“Mẫu thân, cuối cùng mẫu thân cũng tới rồi, Tiểu Hi sợ quá!”
Quy công nốt ruồi đen nhất thời rơi vào hỗn loạn: “…”
Không phải tiểu tử kia là người lùn sao? Mẫu thân của người lùn lại còn trẻ trung xinh đẹp như vậy sao?
Minh Lan Nhược bế Tiểu Hi lên, cảm nhận cơ thể nhỏ bé, ấm áp trong lòng mình khiến áp lực đè nặng trong lòng nàng hoàn toàn buông xuống.
Nàng ôm chặt lấy Tiểu Hi, bất đắc dĩ lại dịu dàng khẽ mỉm cười: “Tiểu quỷ, còn biết sợ sao?”

Ads
';
Advertisement