Dẫu sao việc Đốc chủ Đông Xưởng bảo bọc “cháu gái nuôi” quá lộ liễu là điều dễ hiểu nhưng nếu vì “con riêng” của nàng mà đại khai sát giới thì thật đáng nghi ngờ.
Tiểu Hi Nhi là con ruột của nàng đã khiến người khác thị phi, nàng không hy vọng Tiểu Hi Nhi bị người ngoài dò xét nhiều hơn nữa.
Đi ra khỏi Đông Xưởng, nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lạnh lùng nhìn bên ngoài cửa sổ: “Treo đèn lồng trong Minh Phi phủ lên, ta đi đến Tần Vương Phủ một chuyến.”
Xuân Hoà ngây ngẩn người: “Không đến hẻm Tước Nhi đón thiếu gia Tiểu Hi Nhi sao?”
Bọn họ phát hiện thiếu gia Tiểu Hi Nhi không gặp nguy hiểm, không bị thương, đang giấu cậu bé trong một quán điếm ở cuối hẻm Tước Nhi.
Diệp Đại, Diệp Nhị mấy người môn khách Chu gia hiện tại điên cuồng náo loạn khắp kinh thành tìm Chu Trường Nhạc, không hề hay biết Chu Trường Nhạc đang bất tỉnh trong sân viện Ám Kỹ quán.
“Không phải thằng bé đang ở trong sân viện Ám Kỹ quán uống trà cùng Quy Công hay sao, mấy người Diệp Đại cũng bị Trần Ninh bắt đi rồi, thằng bé không có việc gì.”
Minh Lan Nhược lắc đầu, biểu cảm trên gương mặt có phần bất đắc dĩ xen lẫn chút vui mừng.
“Vâng!” Xuân Hoà gật đầu, trong lòng thầm bái phục sát đất với thiếu gia Tiểu Hi Nhi.
Không hổ là nhi tử của tiểu thư và Thiên Tuế Gia!
Mặt Minh Lan Nhược lạnh lùng nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, mây đen vần vũ.
Nhận được tin tức mật thám từ gián điệp cài vào, nàng thở một hơi dài nhẹ nhõm, trấn tĩnh lại sự sợ hãi trong lòng, nàng suy tính cục diện hiện tại, quyết định đi một chuyến đến Tần Vương Phủ.
Dám động đến Tiểu Hi Nhi, nàng sẽ không tha thứ cho Chu Trường Nhạc nữa, chỉ loại bỏ Chu Trường Nhạc thôi không đủ, nàng muốn giẫm đạp Chu Trường Nhạc, làm trò tiêu khiển với nàng ta.
Khiến nàng ta hối hận cả đời vì dám nghĩ đến việc hãm hại Tiểu Hi Nhi!
Không lâu sau, chiếc xe ngựa hoa lệ treo lồng đèn rực rỡ của Minh Phi phủ đã dừng trước cửa Tần Vương Phủ, có quản gia vương phủ và mấy thị nữ ra nghênh đón.
“Minh Phi nương nương ngài đã tới rồi, Vương gia hôm nay đến nha môn, sẽ mau chóng quay trở lại, trong phủ đã châm trà, chuẩn bị điểm tâm và phòng nghỉ cho người.”
Quản gia đương nhiên biết rõ Vương gia nhà mình không hề khinh thường vị Minh Phi nương nương này như cũng lời đồn đoán nói, ông ta cung kính tiến lên nghênh đón.
Minh Lan Nhược lại không xuống xe, chỉ nhìn đại môn đỏ rực Tần Vương Phủ qua cửa sổ, trong nháy mắt thoáng kinh ngạc…
Kiếp trước nàng chưa từng bước chân vào cổng chính vương phủ, ánh mắt của quản gia và gác cổng tưởng như cung kính nhìn nàng nhưng lại ẩn chứa sự khinh miệt, nàng chỉ giả vờ không nhìn thấy.
Hôm nay nàng có thân phận, được những người này tôn kính nhưng nàng lại không muốn bước một bước chân nào vào cánh cửa kia.
Nàng thu hồi ánh mắt, nhìn lướt qua nữ quyến đến nghênh đón mình, ánh mắt dừng lại trên người một nữ nhân.
Dung mạo nữ nhân kia xinh đẹp nho nhã, tuy thua kém khí chất kiều diễm của Chu Trường Nhạc nhưng có phần thanh cao.
Nhưng chiếc áo choàng màu mùa thu có chữ “Phúc” trên người nàng ta đơn giản, trang nhã, không hợp với tuổi của nàng ta chút nào, khiến nàng ta trông già hơn mấy tuổi.
Minh Lan Nhược chợt mỉm cười với nàng ta: “Ta không vào phủ, còn có chút việc, chỗ này ta có vài thứ cần giao cho Vương gia, xin mời Chu thứ phi lên xe ngựa tiếp đón ta một chút?”
Chu thứ phi Chu Tương Vân theo chân Chu Trường Nhạc làm của hồi môn, là thứ nữ của Chu gia nhưng chưa từng được phong làm trắc phi, chỉ vớt vát được chức thứ phi, nói trắng ra là danh hiệu tiểu thiếp thấp nhất.
Thường ngày nàng ta luôn theo bên cạnh Chu Trường Nhạc, nhất mực kính cẩn với tỷ tỷ, như thiên lôi sai đâu đánh đó, chưa bao giờ dám tranh giành sủng ái, vậy mà danh phận vẫn không thể so sánh với trắc phi.
Chu Tương Vân ngây ngẩn cả người, đột nhiên Minh Phi lợi dụng thời cơ Chu Trường Nhạc không có ở đây, đột ngột đến vương phủ, lại còn mời nàng ta lên xe là muốn làm gì chứ, chẳng nhẽ đại tỷ nàng ta không có ở đây nên muốn gây khó dễ cho nàng ta?
Sau khi cân nhắc một chút, nàng ta vẫn quyết định lên xe ngựa: “Vâng.”
Đối phương có cáo mệnh, có phủ đệ riêng, được Thái hậu nương nương và Cửu Thiên Tuế trọng dụng, có vị thế hơn nàng ta, cao hơn cả Tần Vương Phi, sao nàng ta dám cự tuyệt!
Lên xe ngựa, Chu Tương Vân thận trọng ngồi trong góc: “Thỉnh an Minh Phi nương nương, ngài cần đưa gì cho Vương gia, thiếp thay người mang về.”
Minh Lan Nhược suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn hai bên, bèn lôi ra chiếc hộp từ trong góc ném cho nàng ta: “Đây, thứ này cho Vương gia của các ngươi.”
“…” Chu Tương Vân vừa nhìn, chẳng nhẽ cái này là hộp thức ăn thừa của Minh Lan Nhược sao, bên trong có mấy viên kẹo ngó sen, còn có một miếng bị cắn dở.
Thái độ qua loa thế này của Minh Phi nương nương chẳng lẽ là sợ người ngoài không biết tính nàng tuỳ tiện hay sao?
“Người gọi ta tới có gì phân phó sao?” Chu Tương Vân cân nhắc hỏi.
Đây không phải là lần đầu tiên Chu Tương Vân nhìn thấy Minh Lan Nhược nhưng ở khoảng cách gần thế này thì đúng là lần đầu, vẫn bị dung mạo trong sáng đẹp đẽ độc nhất vô nhị, phảng phất sự bình thản lạnh nhạt của nàng hớp hồn.
Nàng ta đương nhiên biết rõ đại tỷ nhà mình sợ hãi và căm ghét Minh Phi trước mặt như thế nào nhưng nàng ta không thể đắc tội với Minh Phi.
Minh Lan Nhược vui thích nhìn nàng ta, cười như không cười nói: “Ta thích cách nói chuyện khôn khéo của ngươi, về sau Tần Vương Phủ giao cho ngươi quản lý, hẳn là rất yên tâm.”
Chu Tương Vân ngây dại, không dám tin trợn to mắt: “Cái… cái gì ạ?”
“Một thứ nữ ấy mà, gian nan sống sót dưới trướng đại tỷ kiêu căng ngạo mạn khó khăn biết nhường nào, thật tội nghiệp, một bộ y phục đẹp đẽ ngươi cũng không dám mặc.”
“Nếu ngươi là nữ nhi duy nhất của Chu gia, hẳn là mẫu thân Lục di nương của ngươi đã sống yên bình ở đó rồi.”
Minh Lan Nhược tiện tay rót cho nàng ta một chén trà.
Chu Tương Vân không kiềm chế được, cả người khẽ run lên: “Ta không biết người đang nói gì.”
Minh Lan Nhược nhìn biểu cảm thay đổi trên mặt nàng ta, đôi mắt cong lên ý cười.
“Ta đang nói Chu Trường Nhạc xong đời rồi, hôm nay ta sẽ phế nàng ta, ngươi muốn thay thế nàng ta làm nữ chủ nhân của Tần Vương Phủ thì ta sẵn lòng giúp ngươi.”
Muốn giết người, trước hết phải diệt tâm!
Dám động đến cục cưng Tiểu Hi Nhi của nàng, nàng muốn trước khi Chu Trường Nhạc chết đi phải hết mất địa vị, tôn nghiêm, nam nhân… thống khổ đau đớn sống không bằng chết!
Đương nhên, từ nay về sau hậu viện của Tần Vương Phủ phải nuôi thêm nhiều tai mắt của nàng!
Chu Tương Vân ngây ngốc nhìn Minh Lan Nhược rồi nhìn chén trà trong tay, trong đầu rối bời, gì chứ, muốn phế trưởng tỷ kiêu ngạo của nàng ta ư?
Nàng ta không thể tin nhìn Minh Lan Nhược, lại không tự chủ được mà tin tưởng đối phương.
Cái tên “Minh Lan Nhược” này thường xuyên xuất hiện trong miệng của các trưởng bối Chu gia. Bọn họ vừa ghét vừa hận vị Minh Phi nương nương xinh đẹp này nhưng lại không thể làm gì được nàng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất