Minh Lan Nhược - FULL

Chu Võ Dũng Hầu im lặng trong chớp mắt, sau đó thở dài một tiếng: “Vân Nhi, qua đây.”
Một bóng người yểu điệu đi tới, kính cẩn hành lễ với Chu Võ Dũng Hầu và Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Vương gia, phụ thân.”
Chu Võ Dũng Hầu nhìn về phía Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Điện hạ, Tương Vân là đứa trẻ ngoan, tuy thân phận hơi thấp một chút nhưng vẫn luôn nghiêm khắc với bản thân trong việc lễ nghi, nhân hậu dịu dàng, sau này có con bé chăm sóc Trường Nhạc và xử lý hậu viện của Vương phủ, nghĩ đến cũng thấy là một chuyện tốt.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp không có ký ức sâu đậm đối với thứ phi này, cũng chỉ từng đến chỗ nàng ta một lần, xem như hoàn thành nhiệm vụ viên phòng.
Nhưng hắn ta cũng hiểu vào thời điểm này, cho dù Võ Dũng Hầu đưa cho hắn ta nữ nhi nào, hắn ta cũng bắt buộc phải chấp nhận.
Bởi vì Chu Trường Nhạc bị phế rồi, Chu gia và phủ Tần Vương cần sợi dây ràng buộc và liên kết mới.
Thứ hắn ta chấp nhận là “liên hôn”, chứ không phải là bản thân con người kia, Chu Thứ phi cũng coi như người thành thật, hơn nữa…
Hắn ta nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn dịu dàng của Chu Tương Vân, hôm nay nàng ta thay một bộ quần áo mộc mạc lịch sự tao nhã nhưng lại thể hiện ra vẻ quyến rũ xinh đẹp, đập vào mắt lại có chút giống… Minh Lan Nhược.
Ánh mắt Thượng Quan Hoành Nghiệp hơi xụ ra: “Bắt đầu từ hôm nay, Chu Thứ phi thăng làm Chu trắc phi, trợ giúp bản vương chăm sóc chính phi và xử lý Vương phủ.”
Trên khuôn mặt thô kệch của Chu Võ Dũng Hầu hiện ra một nụ cười có chút hài lòng: “So với Trường Nhạc, Tương Vân còn thông minh hơn, sẽ bớt lo hơn rất nhiều.”
Tiểu thiếp kia của ông ta chính ta như vậy.
Nhưng ông ta mới vừa dứt lời đã nghe thấy một trận quát mắng phẫn nộ: “Phu quân, sao ông có thể nói những lời này với Tần Vương điện hạ, Trường Nhạc mới gặp phải chuyện bi thảm như vậy, ông đã muốn lập trắc phi mới cho Vương gia!”
Sắc mặt Phu nhân Võ Dũng Hầu cực kỳ khó coi, vịn vào nha hoàn bước ra, hung hăng trừng Chu Tương Vân một cái.
Chu Tương Vân lập tức ngoan ngoãn cúi đầu: “Mẫu thân, phụ thân chỉ đang hy vọng nữ nhi có thể chăm sóc đại tỷ.”
Chu Võ Dũng Hầu cũng lạnh mặt: “Đúng vậy, thanh danh của Trường Nhạc bê bối, lẽ nào còn muốn xuất đầu lộ diện làm mất mặt hai phủ sao, Tương Vân có thể đắc lực, chăm sóc Trường Nhạc, có gì không tốt!”
Tương Vân cũng là nữ nhi của ông ta, khống chế được hậu viện của phủ Tần Vương, không khác gì Trường Nhạc khống chế hậu viện phủ Tần Vương, tuy thân phận hơi thấp nhưng có Chu gia của ông ta nâng đỡ, sợ cái gì!
Phu nhân Võ Dũng Hầu không dám tin nhìn ông ta: “Chăm sóc Trường Nhạc, các người muốn chăm sóc Trường Nhạc như thế nào!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp thản nhiên nói: “Thân thể biểu muội không khỏe, nếu như muội ấy đã thích ở trong miếu thiền tu, vậy thì đưa vào trong miếu đi.”
“Cái gì… ngài dám!” Phu nhân Võ Dũng Hầu không kìm được run rẩy nói.
Chu Võ Dũng Hầu giận tím mặt, lạnh lùng nói: “Phu nhân điên rồi sao, nói chuyện với điện hạ kiểu gì đấy!”
Vương phi thất trinh, hoặc là chết, hoặc là đưa vào gia miếu, Tần Vương không muốn tính mạng của Trường Nhạc, đã là nể mặt mũi của ông ta rồi!
“Không… không… biểu ca… muội không đi… huynh không thể đối xử với muội như vậy, trên người muội đau lắm, những tên nam nhân thối tha đó ai cũng bắt nạt muội!”
Chu Trường Nhạc đột nhiên hồn bay phách lạc đi ra, vừa đúng lúc nghe được hết những lời đó, vừa thất thần đã chật vật ngã xuống đất, muốn bắt lấy góc áo Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Nàng ta bỗng nhiên thoáng nhìn thấy Chu Tương Vân đang lạnh lùng nhìn mình.
Chu Trường Nhạc xông vào người Thượng Quan Hoành Nghiệp kêu gào thảm thiết: “Muội là biểu muội dòng chính của huynh đấy… Vương phi của huynh, vậy mà huynh dám đuổi muội đi, còn nâng đỡ ả tiện nhân không lên nổi mặt bàn kia lên? Huynh điên rồi sao!”
Bóng dáng của Thượng Quan Hoành Nghiệp lùi lại một bước, không để nàng ta chạm tới, lạnh lùng nói.
“Là muội điên rồi, người đâu, thân thể Vương phi không tốt, mắc phải bệnh tâm thần, đưa về phòng, bảo người trông chừng cho kỹ, khỏi bệnh thì chọn ngày đưa ra khỏi thành.”
Dứt lời, hắn ta nhìn Chu Tương Vân: “Chu trắc phi, chuyện này giao cho nàng nhé.”
“Vâng.” Chu Tương Vân thụ sủng nhược kinh, dịu dàng hành lễ nói.
“Cữu cữu, cữu mẫu, các người chăm sóc cho biểu muội trước, ta còn có việc.” Thượng Quan Hoành Nghiệp nói xong, xoay người rời đi đầu không ngoảnh lại.
Nhìn thấy Thượng Quan Hoành Nghiệp rời đi, Chu Trường Nhạc hoàn toàn sụp đổ.
Nàng ta điên cuồng nắm lấy đầu tóc của mình, phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai: “A a a a. Minh Lan Nhược, tất cả là ngươi hại ta! Tất cả là ngươi, ta phải giết ngươi!”
Tất cả mọi chuyện giống hệt như những gì Minh Lan Nhược nói, mọi thứ của mình đều sẽ bị cướp đi hết! Nàng ta không cam tâm, không cam tâm!
Nghe tiếng kêu chói tai của Chu Trường Nhạc, trong mắt Chu Võ Dũng Hầu lóe qua phiền muộn và âm hiểm ngoan độc, Minh Lan Nhược, lại là Minh Lan Nhược!
Nhưng Thượng Quan Hoành Nghiệp cứ luôn không cho ông ta động vào con nha đầu chết tiệt kia bây giờ, hiện tại tứ chi của ông ta đã bị phế hết, các nhi tử còn ở biên quan chống đỡ, ông ta đúng là tạm thời cũng không dám làm gì lỗ mãng.
“Ngậm miệng, hoặc là không làm chuyện xấu, hoặc là làm chuyện xấu triệt để, còn phải làm sạch sẽ lưu loát, không làm sạch sẽ lưu loát được thì ít nhất cũng phải rút lui an toàn, con xem con đã làm chuyện ngu xuẩn gì, cũng xứng làm đại tiểu thư Võ Dũng Hầu?”
Võ Dũng Hầu lạnh lùng quát mắng một tiếng, gọi người đẩy ông ta rời đi.
Chỉ có phu nhân Võ Dũng Hầu và Chu Trường Nhạc sắp ngất đi ôm đầu rống khóc đau khổ.
Chu Tương Vân lạnh lùng nhìn tất cả, đúng thật, Minh phi là một người có năng lực, tính toán chuẩn thật.
Nàng ta thay thế vị trí của Chu Trường Nhạc, cướp đi tất cả những gì mà đại tỷ bắt nạt nàng ta quan tâm nhất, nhìn kết cục này của Chu Trường Nhạc.
Thật là, hả giận!
Cũng không biết trong chén trà nàng ta cho mình uống kia, liệu có thứ gì không, chuyện này làm cho nàng ta có chút kiêng kỵ.

Thượng Quan Hoành Nghiệp vừa ra khỏi viện đã lạnh mặt: “Chuẩn bị ngựa, bản vương phải đi tìm ả khốn nạn Minh Lan Nhược kia tính sổ!”
“Vâng!” Thủ hạ tùy tùng lập tức đi chuẩn bị ngựa.
Trong trà lâu lớn nhất kinh thành, ba người Minh Lan Nhược và Từ Tú Dật, Mạc Phi Yến mang theo tỳ nữ của mình đang uống trà nghe nhạc ở trên tầng hai trà lâu.
Lúc này, khúc hát trong trà lâu lấy chuyện “Tần Vương phi và môn khách” bỏ trốn làm bối cảnh biên soạn ra một
Vở kịch nhỏ khôi hài “Chu phi bỏ trốn trong đêm bị bỏ rơi, quý nữ đến kỹ viện bán tiếng cười”
Chọc cho đám khách uống trà phía dưới cười lớn không ngừng lại được.
“Minh Lan Nhược, ngươi cút ra đây cho bản vương!” Một bóng người cao lớn đột nhiên xông vào.

Ads
';
Advertisement