Minh Lan Nhược - FULL

Sau đó, nàng lắc tấm bản đồ trong tay một cái: “Toàn bộ Trung Nguyên có tổng cộng mười tám tỉnh, bản đồ phân bố nơi ẩn náu của di cô Xích Huyết quân mà bà đã chỉ ra cho ta chỉ có mười hai tỉnh ở miền Trung và miền Nam, sáu tỉnh còn lại ở miền Bắc không nằm trong đó, tại sao vậy?”
Vương ma ma mỉm cười nói: “Tiểu thư đúng là đã sớm phát hiện.”
Minh Lan Nhược bình tĩnh nói: “Ta tiếp quản Xích Huyết không lâu, có một số bí mật ngươi không muốn chia sẻ, ta hiểu được, cũng đợi được.
Vương ma ma thở dài: “Sáu tỉnh do Đông Bắc Cương đứng đầu vốn do Cố đại tướng quân dưới quyền Nguyên Soái cai quản, năm đó Cố đại tướng quân nhất quyết muốn báo thù cho Nguyên soái và gây chiến với thống soái của chúng ta, người dân Nam Bộ náo loạn rất khó chịu.”
Hai vị tướng trẻ lãnh đạo miền Trung và miền Nam tạm thời được thăng chức trước cái chết của Nguyên soái, họ bắt tay với nhau dùng khí lực rất lớn mới làm cho Cố đại tướng quân không báo thù một cách lỗ mãng.
Nhưng kể từ đó, hai bên nảy sinh mâu thuẫn, Xích Huyết quân ở sáu tỉnh Đông Bắc Cương dần dần rời xa bản bộ của họ.
Nghe vậy, Minh Lan Nhược nhướng mày: “Ra là vậy, Xích Huyết Quân đã nhận chủ, vậy thì ta lại càng muốn đi đến Đông Bắc Cương, ta muốn lấy lại Xích Huyết thuộc về ta!”
Nàng là người kế thừa Xích Huyết Quân, quân đoàn càng hoàn chỉnh, khả năng các cuộc nổi dậy trong tương lai thành công sẽ càng lớn!
Vương ma ma gật đầu nhìn Minh Lan Nhược: “Nô tỳ đợi lệnh của người!”
“Nhưng, ma ma…” Trần Ninh cau mày vẫn còn muốn nói cái gì khác.
Vương ma ma cau mày nói: “Đại tiểu thư tự có quyết định của riêng mình, việc chúng ta cần làm là chuẩn là bị báo tin cho lãnh đạo của các tỉnh khác đi.”
Đại tiểu thư là người thừa kế hợp pháp của Xích Huyết Quân, bà ta khâm phụ sự kiên định và quyết tâm của đại tiểu thư, cần thông báo cho người ở sáu tỉnh Đông Bắc Cương biết…
Người thừa kế thực sự của Tiêu Soái vẫn còn đó.
Trần Ninh đành phải gật đầu.
“Nhưng người dự định tới đó bằng cách nào? Chỉ sợ Minh đế sẽ không cho phép người rời khỏi kinh thành.” Chu Như Cố cau mày.
Đôi mắt của Minh Lan Nhược lóe lên tia sáng nhàn nhạt, nàng tự tin nói: “Đương nhiên ta không thể đi một mình, nếu có người đi cùng ta thì cứ danh chính ngôn thuận rời đi là được.
Đám người sững sờ nhưng đã vội vàng bắt đầu bí mật chuẩn bị mọi thứ cho cuộc hành trình dài.
Vài ngày sau, một chiếu chỉ bất ngờ được ban hành: Tần Vương đang đi đến vùng Đông Bắc Cương để kiểm tra tình hình cứu trợ thiên tai và xóa đói giảm nghèo, Minh Vương Phi cũng đi cùng!
Những người trong Minh Phi phủ cuối cùng cũng hiểu “Có người đi cùng” và “Danh chính ngôn thuận” có nghĩa là gì.
Mọi người đã bị Minh Lan Nhược làm cho tâm phục khẩu phục, càng chuẩn bị tích cực hơn.
Nhưng cùng lúc đó ở quan khẩu…
“Không hay rồi, không thấy Tiểu Hi thiếu gia đâu nữa rồi!”
Sắc mặt của Chiêu Diệu vừa đi cùng Tiểu Hi vô cùng khó coi, hốt hoảng chạy từ ngoài phủ vào, tiếng la hoảng loạn vừa rồi là của hắn ta.
Minh Lan Nhược đang bàn bạc chi tiết chuyến đi với mọi người, sắc mặt trong chốc lát trở nên trắng bệch, mắt lóe lên vẻ nghiêm nghị.
Lại nữa sao?
Đây đã là lần thứ hai rồi!
Mọi người có mặt biết rằng Tiểu Hi thiếu gia chính là váy ngược của đại tiểu thư nên ai nấy cũng thay đổi sắc mặt.
Trần Ninh túm lấy cổ áo Chiêu Diệu, còn tức giận hơn cả Minh Lan Nhược: “Ngươi coi chừng thiếu gia kiểu gì vậy?”
Trước đây, hắn ta là người phụ trách chính chăm sóc Tiểu Hi, từ lâu đã coi tiểu gia hỏa đáng yêu này như người thân của mình.
Chiêu Diệu chỉ mới mười sáu tuổi, vẫn còn là một thiếu niên.
Hắn ta quỳ xuống đất, mắt đỏ hoe: “Hôm nay… hôm nay Tiểu Hi thiếu gia học xong, muốn ra phố dạo chơi, thuộc hạ mang theo Thường Vũ đi cùng đưa thiếu gia đi, không ngờ trên đường gặp phải người đánh xe đâm tới, làm Thường Vũ bị thương.”
“Đối phương không xin lỗi còn la hét om sòm, thuộc hạ nhất thời không kiềm chế được mà tranh cãi với hắn ta, lại đột nhiên gặp phải người đang bắt trộm, tình hình giây lát trở nên hỗn loạn vô cùng, Tiểu Hi thiếu gia cũng biến mất trong lúc đó, tất cả là lỗi của thuộc hạ!”
Nói xong, mặt mũi Chiêu Diệu đầy sự hối hận và đau khổ, hận bản thân mình vô dụng.
Trần Ninh tức đến run rẩy, không nhịn được vung một cú đấm lên mặt thiếu niên: “Ngươi là đồ ngốc sao, loại tình huống khác thường này, vừa nhìn đã biết rõ ràng là không đúng rồi!”
Minh Lan Nhược lạnh mặt giơ tay ra hiệu Trần Ninh đừng đánh nữa: “Đủ rồi!”
Nàng trầm giọng nói: “Bây giờ không phải lúc để truy cứu trách nhiệm, phái tất cả mọi người, trong vòng nửa canh giờ lấy vị trí Tiểu Hi mất tích làm tâm tỏa ra khắp khu vực xung quanh đó, đồng thời phái người giám sát những tình huống bất thường trong vòng một dặm quanh phủ đệ của chúng ta ngay!”
Đối phương rõ ràng đã có chuẩn bị, Chiêu Diệu còn quá trẻ, tuy võ công cao cường, tính cách hoạt bát nhưng thiếu kinh nghiệm giang hồ nên mới bị mắc bẫy.
Nếu đối phương muốn trả thù thì trong khoảng thời gian ngắn này, chắc hẳn chưa xuống tay.
Nếu đối phương muốn bắt cóc tống tiền, chắc chắn sẽ tìm cách gửi thư đe dọa đến Minh Phi phủ.
May mắn bây giờ không phải là lúc nàng vừa mới được thả, đã có Xích Huyết quân ở đây, nàng còn nhiều người tài bên mình.
Minh Lan Nhược hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Quanh Minh Phi phủ có nhiều gián điệp, các ngươi hành động phải che giấu hành tung, bề ngoài phải giữ nguyên mọi thứ như thường!”
Minh Đế và các thế lực khác chắc chắn cũng sẽ theo dõi Minh Phi phủ, nguy hiểm sau này sẽ ngày càng nhiều, ai cũng sẽ biết Tiểu Hi là điểm yếu của nàng, nếu ngay bây giờ nàng loạn cả lên, còn làm sao có thể tạo phản được!
Trần Ninh quỳ một chân xuống: “Vâng! Thuộc hạ sẽ ngay lập tức để tất cả mọi người đi điều tra, mọi lỗi lầm là của thuộc hạ, nếu Tiểu Hi thiếu gia gặp bất cứ nguy hiểm nào, thuộc hạ xin đưa đầu tới gặp!”
Hắn ta là nhân vật đi đầu trong thế hệ mới của di cô Xích Huyết quân, sự trở lại của Minh Lan Nhược khiến hắn ta càng ngày càng bận rộn, không thể luôn ở bên cạnh Tiểu Hi.
Chiêu Diệu là người nhỏ tuổi nhất trong số họ, thiếu niên hoạt bát, rất hợp chơi đùa với Tiểu Hi, khi hắn ta bận rộn sẽ giao Tiểu Hi cho Chiêu Diệu chăm sóc.
Hôm nay hắn ta đã để Chiêu Diệu dẫn theo người đi cùng với Tiểu Hi ra ngoài để bảo vệ thiếu gia, ai ngờ lại xảy ra sai sót này!
“Đi thôi! Chuẩn bị xe, đến Đông Xưởng!” Minh Lan Nhược lập tức quay người ra ngoài.
Nàng sẽ tìm kiếm trong bóng tối âm thầm, còn sức mạnh ngoài sáng của Thương Kiều mạnh mẽ hơn nhiều, các gián điệp của Đông Xưởng chắc chắn có khả năng tìm người tốt và kênh thông tin rộng rãi hơn.

Một canh giờ sau
Kinh thành, trong một căn tiểu viện bình thường ở con hẻm Tước Nhi, một cuộc tranh cãi đang nổ ra.
Một giọng nam có vẻ vô cùng lo lắng nói: “Tiểu thư, chúng ta phải nhanh chóng xử lý hài nhi này, ngài không thể kéo dài mãi được!”
Nhưng một giọng nữ lạnh lùng khác lại không để tâm: “Sợ gì chứ, đợi ông chủ của Bách Hí Đoàn đến rồi tính.”

Ads
';
Advertisement