Minh Lan Nhược móc đầu ngón tay vào nút áo nạm ngọc trên vạt áo của hắn, thản nhiên hỏi: “Ngài chỉ bắt đầu nghĩ đến chuyện này khi ta mười ba tuổi thì làm sao mà ngài có thể hỏi mẫu thân của ta về cuộc hôn nhân này được?”
Thương Kiều bình tĩnh vuốt mái tóc dài của nàng: “Ta tới đây thắp hương ở bài vị của trưởng tỷ. Ta hỏi trưởng tỷ có phản đối không? Trưởng tỷ im lặng nên đương nhiên là đồng ý rồi.”
Minh Lan Nhược im lặng một lát, sau đó cười nói: “Mẫu thân ta hẳn là đã đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của ngài rồi.”
Không, đó là bởi vì Diêm Vương gia đã đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của hắn. Đến cả quỷ cũng… mẹ kiếp cũng không vô liêm sỉ đến như vậy đâu.
“Sau tất cả, giờ nàng là của ta.” Hắn cười khẽ, nụ cười vui vẻ đến mức thoải mái.
Khuôn mặt hắn đẹp như tranh vẽ, tuấn mỹ mê người, thoải mái cười lên như thế này, toàn thân mặc mãng bào và đeo đai lưng ngọc, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp độc nhất của hắn.
Trái tim của Minh Lan Nhược run lên khi nhìn thấy thế, không khỏi bị sắc đẹp quyến rũ, nàng than nhẹ…
Mẫu thân trên trời có linh, cũng coi như bà đã kiếm về cho nàng một đồng dưỡng phu… mẫu thân đúng là nhìn xa trông rộng.
…
Ngày thứ hai, sau nhiệm vụ “hoàn thành viên phòng”, cuối cùng Minh Lan Nhược và Thượng Quan Hoành Nghiệp cũng được thả.
Minh Lan Nhược nhìn nam nhân trong xe ngựa đang nhìn chằm chằm vào nàng với nét mặt u ám, nàng nhướng mày nói: “Sao vậy, điện hạ? Ngài có chuyện gì muốn nói sao?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp lạnh lùng nói: “Minh Lan Nhược, nàng đúng là có bản lĩnh, ở trong cung cũng có thể đem Chu Trường Nhạc vào!”
Mấu chốt là sau khi đưa Chu Trường Nhạc vào, lại lén lút đưa Chu Trường Nhạc ra ngoài, Chu Trường Nhạc lại không biết gì cả!
Minh Lan Nhược cười nói: “Tần Vương nói thật hiển nhiên, Chu Trường Nhạc không phải là chính phi của ngài sao, bệ hạ đã muốn chúng ta viên phòng, nhất định phải có cách giải quyết, ngài và Chu Trường Nhạc giải quyết xong rồi chẳng phải là tốt sao?”
“Sao nàng dám làm nhục…!” Thượng Quan Hoành Nghiệp cảm thấy ngọn lửa tức giận trong lòng gần như muốn bùng phát ra khi nhìn thấy vẻ hời hợt không để tâm của nàng.
“Nhục nhã cái gì, sao lại thành ta làm ngài ủy khuất rồi, chẳng phải viên phòng lại cùng chính phi thôi sao, ngài tức giận gì vậy, thế nào, không phải ngài thực sự muốn viên phòng với ta đấy chứ?” Ming Lan Nhược không khách khí hỏi.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nghẹn lại, nhất thời có cảm giác như bị đâm trúng chỗ khó xử nhưng cơn tức giận lại không thể biểu lộ ra ngoài.
Khuôn mặt tuấn mỹ hoàn hảo của hắn ta tràn đầy tức giận bị dồn nén: “Là Thương Kiều giúp nàng đúng không!”
Chắc chắn là ngày hôm qua sau khi tuyên chỉ với Hòa công công xong, nàng đã kéo Hòa công công sang một bên và bắt đầu âm mưu đưa Chu Trường Nhạc bất tỉnh vào làm thế thân viên phòng của nàng!
Với khả năng giữ bí mật và mưu mô như vậy, nếu nàng không trở thành gián điệp thì thật đáng tiếc!
Minh Lan Nhược đồng ý ngay: “Không sai, sao vậy, Tần Vương điện hạ dự định đi nói sự thật cho bệ hạ sao?”
Nét mặt của Thượng Quan Hoành Nghiệp bỗng trở nên khó coi thêm nhưng lại không nói gì.
Đương nhiên, hắn ta không thể nói ra sự thật với phụ hoàng, nếu Thương Kiều dám làm, hắn sẽ xử lý rất sạch sẽ từ đầu đến cuối, đến lúc đó ngược lại sẽ là hắn ta bị đánh còn bị buộc tội vu khống!
Huống chi, hắn ta không thể để mất người này!
Thượng Quan Hoành Nghiệp hít sâu một hơi, đè xuống bất mãn, lạnh lùng nói: “Có tin tức từ Đông Bắc Cương, tìm được dấu vết của Quốc Công gia rồi!”
Minh Lan Nhược giật mình, trở nên nghiêm túc: “Ở đâu! “
Nhìn nét mặt lạnh lùng băng lãnh của nàng, Thượng Quan Hoành Nghiệp bình tĩnh nói: “Tin tức cụ thể còn chưa đến, nếu có tin tức ta sẽ đưa đến chỗ nàng, còn nếu cần, ta sẽ đích thân đến Đông Bắc Cương một chuyến.”
Không ít tinh nhuệ dưới tay hắn ta bị tổn hại tại Đông Bắc Cương, bên đó xảy ra một số sự việc quá kỳ quái và đẫm máu, nếu cần thiết, hắn ta cần phải đích thân đến thăm nơi đó.
Có tin tức của phụ thân là chuyện tốt! Minh Lan Nhược cảm thấy nhẹ nhõm đi đôi chút, gật đầu: “Được.”
Trong nháy mắt, bọn họ đã tới Minh Phi phủ, Minh Lan Nhược xuống xe ngựa, thái độ tốt hiếm có mà hành lễ với Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Điện Hạ đi thong thả. “
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn nàng thật sâu, phảng phất có một khắc hắn ta đã nhìn thấy thiếu nữ ngày xưa mê mẩn hắn ta nhưng giờ đây đôi mắt nàng trong veo, không chút cảm xúc.
Hắn ta hạ rèm, nhắm mắt lại và nói với người đánh xe: “Đi thôi.”
Xe ngựa lộc cộc đi xa.
Minh Lan Nhược trở về Minh Phi phủ, vội vàng sai đám người Vương ma ma gọi Trần Ninh, Chu Như Cố cùng những thành viên cốt lõi khác của Xích Huyết quân đến thư phòng.
Nàng đề cập ngắn gọn đến tình hình hiện tại trong triều đình, sau đó nói về chuyện tin tức của Minh Quốc Công.
Nói xong, Trần Ninh và Chu Như Cố nhìn nhau nhưng Trần Ninh lại lên tiếng trước: “Thật ra người dân vùng Đông Bắc Cương của chúng ta cũng có một chút tin tức.”
Minh Lan Nhược sửng sốt nhìn hắn ta: “Tin tức gì!
”Người của ta phát hiện ra có người đã chữa trị cho một bệnh nhân, bệnh nhân này trông giống với Minh Quốc Công đến mấy phần.” Trần Ninh đáp.
Minh Lan Nhược sửng sốt, không kìm được mà cắn răng nói: “Tình huống cụ thể là thế nào, tại sao phụ thân ta lại bị bệnh, chân của ông ấy… hay là cơ thể ông ấy có vấn đề?”
Nàng bất an trong lòng từ lâu, Thượng Quan Hoành Nghiệp vừa mới nói, dù chỉ nói những lời mơ hồ cũng đã khiến nàng có dự cảm không lành.
Chu Như Cố an ủi nàng: “Người đừng lo lắng, tin tức trước mắt chỉ là nghi vấn mà thôi.”
Bọn họ không dám nói cho đại tiểu thư biết người bị nghi là Minh Quốc Công có sức khỏe rất kém.
Nhưng Minh Lan Nhược rũ mắt xuống, trầm ngâm một lát, đột nhiên ngước mắt lên: “Ta muốn đi đến Đông Bắc Cương!”
Mọi người giật mình: “Cái gì?”
“Quá nguy hiểm, người phải ở lại kinh thành! Người mới bắt đầu luyện tập võ thuật gần đây, lại bắt đầu tiếp quản các sản nghiệp khác nhau dưới sự dẫn dắt của Xích Huyết quân, mọi thứ mới đi vào quỹ đạo mà thôi!” Trần Ninh vội bày tỏ sự phản đối của mình một cách kiên quyết.
Minh Lan Nhược dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh: “Ta tiếp quản Xích Huyết là vì muốn bảo vệ những người mà mình muốn bảo vệ, chứ không phải vì muốn lợi dụng Xích Huyết để lên như diều gặp gió, hy sinh người thân của mình!”
Trần Ninh cau mày: “Nhưng mà…”
“Để tiểu thư đi đi, bên phía Đông Bắc Cương hẳn là sẽ có lời giải thích.” Vương ma ma vốn đang im lặng đột nhiên lên tiếng.
Trong lòng Minh Lan Nhược khẽ động, nhìn về phía Vương ma ma: “Ý bà là…”
Vương ma ma ngước mắt nhìn Minh Lan Nhược: “Năm đó nửa chi Xích Huyết cũng có hơn mười vạn người, giờ đã hai mươi năm rồi, di cô Xích Huyết quân cũng đã sinh con nối dõi, theo người thì sẽ có bao nhiêu người?”
Đôi mắt sáng của Minh Lan Nhược lóe lên: “Ít nhất phải gấp đôi, ngoại trừ một số người ly tán, di cô Xích Huyết quân ít nhất phải có hơn hai mươi vạn!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất