Một giọng nam khàn khàn lại vang lên: “Tiểu thư, Minh Phi nương nương có quan hệ rất tốt với Đại Lý Tự Khanh và Đông Xưởng. Nhi tử nàng ta mất tích chắc chắn sẽ nhờ người giúp đỡ, ngài đã điều động bọn ta mà không thông qua sự đồng ý của gia chủ, nhỡ liên liên lụy đến đến bản gia…”
“Đủ rồi, ta bảo các ngươi đi làm chuyện gì mưu phản giết người à? Chẳng qua ta chỉ bắt tiểu tiện chủng đáng ghét này để bán cho Bách Hí Đoàn đó thôi mà?” Nữ nhân tỏ vẻ bực bội.
“Nhưng mà, ngài…”
Trong lúc tranh cãi, không ai chú ý đến bóng dáng nhỏ bé bị trói lại và vứt ở góc tường gần chậu hoa đã bắt đầu cử động, từ từ mở đôi mắt to của cậu ra.
Ánh mắt Tiểu Hi lúc này gần như lạnh lùng đến mức không giống như một hài nhi ở độ tuổi này.
Cậu lạnh lùng quan sát những người đang tranh cãi bên cạnh
Trong sân và trong phòng có lẽ có khoảng bốn đại nam nhân mặc y sam vải thô, hai người ở ngoài sân, trong phòng chỉ có hai người nam nhân, còn có một nữ nhân mặc y sam vải bông mịn mang theo một nha hoàn.
Rõ ràng nữ nhân đó đã cải trang, cố tình thay một bộ y phục không quá bắt mắt nhưng chất liệu của bộ đồ và khí chất thể hiện rằng thân phận của nàng ta hẳn không thấp.
Những người này, đã bắt cóc cậu? Tại sao?
Nhưng chẳng mấy chốc, cậu đã biết lý do vì sao rồi.
Vì nữ nhân mang theo vẻ bực bội đó đã quay mặt lại, đó chính là Chu Trường Nhạc!
Nữ nhân này đã từng muốn dìm chết cậu nhưng ngược lại bị cậu đè đầu dìm xuống nước suýt chút nữa đã thăng thiên luôn!
Tiểu Hi lúc này đã bình tĩnh lặng lẽ nhắm mắt lại, dây trói cậu chẳng có tác dụng gì.
Nhưng cậu thầm chán ghét bản thân vì đã rơi vào tay Chu Trường Nhạc, đồng thời đầu óc bắt đầu hoạt động nhanh chóng.
“Tiểu tiện chủng tư sinh này sao vẫn chưa tỉnh lại?” Chu Trường Nhạc nhìn vào góc tường, mặt tỏ vẻ chán ghét.
Diệp Đại theo hầu bên cạnh nàng ta liếc nhìn sang Diệp Nhị: “Có phải ngươi đã hạ thuốc mê quá liều rồi không, lẽ nào nó đã chết rồi?”
Thuốc mê quá liều cũng có thể giết người nhưng nhiều người không biết điều đó.
Diệp Nhị nhíu mày: “Loại thuốc này là loại mới nhất trên giang hồ, một chút là đã có thể làm ngã một con bò, chúng ta phải đảm bảo chắc chắn nhưng kể cả hài nhi này chết rồi cũng không phải là chuyện xấu.”
Hơn nữa, bắt được hài nhi rồi nên lập tức rời khỏi thành để bán hoặc giết chết nó mới đúng, chứ không nên ở lại hiện trường vụ án như vậy chứ? Quá dễ bị lộ rồi!
Chu Trường Nhạc tức giận nói: “Nếu ta chỉ muốn giết nó thì cần gì phải phiền phức như vậy?”
Diệp Đại nhíu mày: “Tiểu thư hận Minh Phi, nàng ta đúng là kẻ thù không đội trời chung của chủ công chúng ta, muốn trút giận, chúng ta hiểu nhưng nhất định phải như vậy sao?”
Huynh đệ Diệp gia trước đây từng là thủy tặc trên giang hồ, võ nghệ cao cường, đánh người cướp bóc vô cùng tàn nhẫn, sau khi Chu gia được lệnh phái đi truy quét, họ đã bị thu phục, vậy nên dẫn theo một đám huynh đệ làm môn khách thủ hạ của Chu gia.
Họ không phải chưa từng gặp những người độc ác nhưng vị tiểu thư Chu gia này thực sự cho họ thấy điều gì gọi là lòng dạ độc phụ.
Nàng ta không giết hài nhi của Minh Phi là vì nàng ta muốn bán hài nhi đó cho một Bách Hí Đoàn trên giang hồ chuyên buôn bán hạ lưu.
Bách Hí Đoàn đó bề ngoài là kinh doanh các loại trò tạp kỹ, múa bóng rối, hát kịch nhưng thực chất lại là nơi chuyên buôn bán tiểu hài nhi.
Hoặc là họ bán cho những nhà quan lại giàu có độc ác có sở thích chơi đùa với tiểu hài nhi.
Hoặc là bẻ gãy tứ chi của những hài nhi đó, móc mắt, biến chúng trở thành đủ loại hình dạng quái dị, nuôi trong hũ hoặc lồng, gọi là “Ung Đồng” hoặc “Lung Đồng”, để cho một số người giàu có có sở thích kỳ quái thưởng thức.
Tiểu hài tử quá yếu, cho dù bị bán làm trò chơi thân xác, hay là nuôi như người lợn cũng “tổn hao” nhanh chóng, chết rất nhanh.
Vị tiểu thư này của Chu gia chỉ muốn khiến hài nhi này bị làm nhục mà sống.
“Hừ, đúng là ta muốn tiểu tiện chủng này sống không bằng chết, rồi thông báo cho con tiện nhân Minh Lan Nhược đó, khiến ả ta đau khổ đến tột cùng, sao, một đám thủy tặc các ngươi bây giờ lại nói về nhân nghĩa đạo đức à?” Chu Trường Nhạc khinh miệt cười lạnh một tiếng.
Mmặt mũi Diệp Đại tối sầm lại: “Chu tiểu thư, ngài…”
Mặc dù họ là thủy tặc độc ác trên giang hồ nhưng họ giết người cũng cho một cái chết thoải mái, ai nghĩ rằng tâm trí của những người quan chức quyền quý này lại tàn ác như vậy.
Hắn ta chưa nói xong thì đột nhiên Diệp Nhị hét lên: “Ca, đừng nói nữa, không thấy tiểu tử đó đâu nữa rồi!”
Diệp Đại và Diệp Nhị cùng Chu Trường Nhạc và những người khác giật mình, nhìn về phía bên cạnh cái lọ hoa ở góc tường, quả nhiên chỉ còn lại chiếc dây thừng bị đứt, không thấy bóng người đâu.
Nhưng chỉ trong chốc lát, họ đã nghe thấy hai tiếng rên rỉ bên ngoài: “A!”
Diệp Đại và Diệp Nhị trong chốc lát cầm đao lao ra, Chu Trường Nhạc cũng lập tức chạy theo.
Trong sân nhỏ, hai nam nhân canh cổng đã ngã xuống đất nhưng lại một mặt ngẩn ngơ nhìn trời, dường như bị ngã đập đầu đến ngốc luôn rồi.
“Chuyện gì vậy?” Diệp Đại không nhịn được hỏi.
“Lão đại… vừa rồi… vừa có một cái bóng nhỏ lao ra, huynh đệ chúng ta muốn chặn lại nhưng nó vừa lao qua đã khiến chúng ta bay xa…” Đại hán canh cổng bò dậy, ôm lấy cái đầu đau nhức, hoàn toàn ở trọng trạng thái ngơ ngác.
Những gì hắn ta nói thật khó tin, một hài nhi vài tuổi lại có thể đẩy ngã hai đại nam nhân to lớn sao?
“Khốn kiếp, nói nhảm, còn không mau đuổi theo cho lão tử, tiểu tử đó chắc chắn đã thấy mặt chúng ta, không thể để nó sống, bắt lại!” Diệp Đại mặt tối sầm, tức đến phát điên.
Diệp Nhị lập tức dẫn theo nam nhân không dám nói thêm gì nữa, nhanh chóng đi ra ngoài đuổi theo.
Để che giấu hành tung, họ chọn một con hẻm rất sâu lại vô cùng lộn xộn, ở khu vực tam bất quản của kinh thành, hơn nữa tiểu hài tử đó chân ngắn cũng không thể chạy xa được.
Chu Trường Nhạc nhìn thấy vậy tức đến phát điên, chỉ vào mũi Diệp Đại: “Ngươi còn đứng ngốc ở đó làm gì, mau đi theo truy tìm đi!”
Nàng ta tức phát điên lên rồi, toàn là một lũ vô dụng!
Diệp Đại thoáng chần chừ một lúc, hắn ta đi rồi, một mình Chu Trường Nhạc dẫn theo nha hoàn ở khu vực tam bất quản mà hạng người gì cũng có này liệu có gặp rắc rối gì không.
Nhưng Chu Trường Nhạc hét lớn: “Không bắt được người, ta sẽ lấy mạng các ngươi!”
Diệp Đại không còn cách nào khác với tính cách kiêu ngạo của Chu Trường Nhạc, bèn nhịn tức giận, cầm đao đuổi theo: “Vâng, tiểu thư cẩn thận, đừng ra ngoài!”
Chu Trường Nhạc nhìn Diệp Đại chạy ra ngoài rồi mới tức giận hừ một tiếng quay trở lại bên trong phòng: “Toàn là một lũ vô dụng!”
Nàng ta không nhận thấy, ở góc sân có một bóng dáng nhỏ bé đang từ từ ló đầu ra khỏi cái chum nước lớn, lạnh lùng nhìn bóng lưng nàng ta.
Chu Trường Nhạc dẫn tỳ nữ trở về phòng, tức giận đi tới đi lui quanh bàn, sau đó lại đập phá đồ trang trí vốn đã không nhiều trong phòng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất