Nàng không vội vàng mà tùy ý ăn bận một phen, lên xe ngựa đi thẳng về phía cửa cung điện.
Đến cửa cung điện, nàng nhìn thấy Thượng Quan Hoành Nghiệp mặc quan phục đi về phía mình, nàng hơi nhướng mày, đang định nói gì đó.
Nhưng hắn ta trực tiếp nắm tay nàng đi vào cung, trông rất thân mật.
Minh Lan Nhược cau mày nhỏ giọng nói: “Sao đột nhiên Điện Hạ lại tới đây, thả ta ra.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp cúi đầu nhìn tay nàng, mới phát hiện tay nàng đã được băng gạc quấn chặt: “Làm sao mà tay lại bị thương.”
Minh Lan Nhược nhàn nhạt tìm đại một lí do: “Xuống bếp, bị bỏng.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp cẩn thận tránh khỏi tay nàng, đổi lại thành nắm vào cổ tay: “Thế này là được rồi.”
Minh Lan Nhược khẽ nhíu mày, cố gắng rút cổ tay mình lại: “Điện hạ vẫn còn chưa nói ngài đến đây làm gì!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nắm chặt cổ tay nàng, không hề muốn buông, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Nàng nghĩ ta muốn đến sao? Phụ hoàng muốn triệu kiến nàng, nàng nghĩ xem đã bao lâu ta không đến Minh Phi phủ rồi?”
Minh Lan Nhược ngẩn ra, đột nhiên nhớ đến một chuyện, vì lời cảnh báo của nàng mà Thượng Quan Hoành Nghiệp đã lâu không đến Minh Phi phủ và nàng cũng tuyệt đối không tự ý đến phủ Tần Vương.
Hiện tại, trong mắt người ngoài, mối quan hệ của hai người họ cực kỳ xa cách, tất nhiên là do Thượng Quan Hoành Nghiệp xa lánh nàng.
Đây không phải là điều mà Minh Đế hiện giờ muốn thấy.
Minh Đế ép gả nàng cho Thượng Quan Hoành Nghiệp, chính là bởi vì hy vọng Thượng Quan Hoành Nghiệp có thể kiểm soát được nàng, một nữ nhi Minh gia đang chảy trong mình dòng máu Tiêu gia.
Nàng liếc nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Điện hạ sao lại đột nhiên tốt bụng đến đây che đậy cho ta vậy?”
Trong ánh mắt Thượng Quan Hoành Nghiệp lóe lên một chút kiêu ngạo và vẻ không tự nhiên: “Nàng nghĩ ta muốn sao, chẳng qua là vì ta nể rằng nàng và ta vẫn đang hợp tác với nhau thôi!”
Minh Lan Nhược nheo mắt nhìn hắn ta một lúc, cười nhẹ: “Thật sao, chắc chắn không phải vì ngài sợ bệ hạ phát hiện ngài không hoàn thành nhiệm vụ ‘phu thê hòa thuận,’ nghĩ ngài vô dụng nên mới vội vàng chạy đến cứu vãn tình hình à?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp tức giận, không nhịn được bực mình nắm chặt cổ tay nàng: “Sao mà nàng không biết nhận lòng tốt của người khác như vậy chứ!”
Hắn ta đến diễn trò trước mặt phụ hoàng, mặc dù cũng có kế hoạch để che đậy cho bản thân một chút nhưng chủ yếu vẫn là vì nàng đó chứ!
Dù hắn ta cũng không biết tại sao mình lại muốn che đậy giúp nàng, tại sao lại lo lắng phụ hoàng sẽ làm khó nàng.
Nhưng hiện tại Minh Lan Nhược đáng giá đến mức này.
Minh Lan Nhược liếc nhìn hắn ta, cười lạnh: “Ngài mà cũng là người tốt sao?”
Hắn ta có xứng cái danh này không?
Mặc dù nàng cũng không phải thứ tốt đẹp gì nhưng trong hoàn cảnh ai cũng là người xấu, người này còn dám tự nhận mình là người tốt.
“Minh Lan Nhược, miệng nàng nhất định phải giống y hệt như Cửu Thiên Tuế, không tha cho ai sao?” Thượng Quan Hoành Nghiệp nghiêm mặt nhưng cũng không thể phản bác được gì.
Minh Lan Nhược nhẹ nhàng phất tay, có chút không kiên nhẫn: “Được rồi, đừng nói những điều vô ích nữa, mau đi đi.”
Trước khi tiêu diệt bè đảng Thái tử, họ vẫn tạm thời miễn cưỡng có thể hòa hợp với nhau.
Thượng Quan Hoành Nghiệp bị thái độ của nàng làm cho tức giận, không muốn nói chuyện, dưới sự chỉ dẫn của cung nữ, hắn ta bực tức kéo tay nàng đi đến điện Hoa Vinh, nơi hoàng đế đang ở.
Thượng Quan Hoành Nghiệp mặc bộ quan phục màu xanh lam thêu chim hạc, đội mũ quan đeo đai ngọc, khiến hắn ta thu liễm lại sự uy phong của một võ tướng, mang thêm vẻ thanh tao nhã nhặn của văn quan, tỏ ra là một mỹ nam tuấn tú vô song.
Minh Lan Nhược mặc bộ cung phục dành cho vương phi màu trắng như trăng, tóc dài búi cao, đeo trâm phượng, càng tôn lên khuôn mặt thanh tú mỹ lệ.
Hai người “nắm tay,” trông như một cặp “phu thê ân ái hoàn mỹ.”
Suốt dọc đường, những người trong cung ai cũng không kìm được mà ngoái nhìn, thì thầm bàn tán.
“Nghe nói điện hạ bị ép lấy Minh Phi nương nương, trước giờ không đến Minh Phi phủ nhưng bây giờ nhìn lại có vẻ không giống vậy.”
“Mỹ mạo của Minh Phi nương nương có thể nói là nổi bật nhất trong kinh thành…”
“Vả lại trước đây Minh Phi nương nương còn say mê điện hạ… giờ nhìn họ quả xứng danh trai tài gái sắc.”
Gần đây địa vị của Minh Lan Nhược ngày càng cao, hoàng đế tứ hôn nàng với Tần Vương đã chặn miệng những người nói nàng ‘phẩm hạnh kém cỏi’ và ‘chưa cưới đã có con,’ bàn luận về điều này chẳng phải là chê hoàng đế mù sao?
Nàng lại thường xuyên tham gia các buổi cắm hoa của các tiểu thư và phu nhân thuộc phe thanh lưu trong kinh thành, không còn ai dám nhắc đến việc trước đây nàng có con tư sinh trước mặt nàng nữa.
Minh Lan Nhược chỉ bình thản bước đi, những lời bàn tán dù tốt hay xấu nàng cũng không để tâm đến.
Cho đến khi họ đến cầu bạch ngọc chín khúc, một bóng dáng cao lớn lạnh lùng, đầy áp lực dẫn theo một nhóm tiểu thái giám đứng ở đầu cầu.
Thương Kiều nhìn họ băng qua cầu với ánh mắt băng giá.
Minh Lan Nhược dừng bước, không biết vì sao cảm giác tội lỗi như một đứa trẻ phạm lỗi bị phụ mẫu bắt gặp lại trỗi dậy trong nàng.
Nàng theo bản năng muốn chạy nhưng đó chỉ là một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, nàng biết mình không thể thật sự trốn thoát nên vẫn tiếp tục bước đi.
Nhưng nàng lại thử cố gắng rút cổ tay ra khỏi tay Thượng Quan Hoành Nghiệp một lần nữa, Minh Lan Nhược cau mày khẽ nói: “Thả tay ra, Thiên Tuế Gia là trưởng bối của ta, không cần giả vờ làm phu thê tốt làm gì cả!”
Ánh mắt của Thương Kiều nhìn nàng như thể muốn hóa thành mũi tên, đâm xuyên qua trái tim nàng vậy!
Nhưng Thượng Quan Hoành Nghiệp lại càng nắm tay nàng chặt hơn, kéo nàng đến trước mặt Thương Kiều, cười nói: “Tham kiến Thiên Tuế Gia, sao hôm nay ngài rảnh rỗi quá vậy?”
Trên khuôn mặt tuấn tú mà âm u của Thương Kiều thoáng hiện lên một nụ cười lạnh mang đầy vẻ chế giễu: “Tần Vương điện hạ cũng thật nhàn rỗi, bệ hạ triệu kiến Minh Vương phi, ngươi lại bỏ qua công việc ở Hình Bộ, chạy theo đuôi đến đây, có hợp lý không?”
Sự châm biếm chua chát mà lại sắc sảo của hắn khiến khuôn mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp cứng lại.
Ai cũng biết Cửu Thiên Tuế này nếu tâm trạng tốt thì sẽ nói chuyện rất lịch sự nhưng khi tâm trạng không tốt, miệng lưỡi hắn cay độc chẳng khác gì một đại thái giám gian trá chua ngoa cả, cay nghiệt vô cùng.
Nhưng hắn ta cũng không hiểu vì sao vị đại hồng nhân này lại nhiều lần nhắm vào mình trước mặt phụ hoàng.
Chẳng lẽ vì Thương Kiều biết mình từng muốn lợi dụng Minh Lan Nhược để lợi dụng hắn?
Thượng Quan Hoành Nghiệp vốn không phải là người có tính tình tốt, hắn nén sự bực bội, mỉm cười vòng tay qua vai nàng: “Lan Nhược đã là người của ta, là vương phi của bản vương, nàng có chuyện ta tất nhiên phải đi cùng rồi.”
Minh Lan Nhược nghe mà giật cả khóe mắt, người này thật không đúng lúc đúng chỗ lại ở đây bày tỏ tấm lòng, thể hiện mình sẽ tốt với nàng, chẳng lẽ nghĩ Thương Kiều sẽ chấp nhận hắn ta là một “cháu rể” tốt sao?
Thà không nói còn hơn!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất