Minh Lan Nhược - FULL

“Thật sao, Nhược Nhược là người của Tần Vương điện hạ?” Thương Kiều nhướng mày, mặt mày âm u nhìn Minh Lan Nhược nhưng lại cười rất dịu dàng.
Minh Lan Nhược bị hắn nhìn cười đến toàn thân nổi da gà, lập tức tránh khỏi vòng tay của Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Hắn lại bắt đầu dùng giọng điệu đó gọi nàng là Nhược Nhược rồi, rõ ràng là đang giận!
“Ta và điện hạ là quan hệ hợp tác, ta đã nói với ngài rồi, Thiên Tuế Gia, ngài đừng giả vờ không biết.” Minh Lan Nhược có chút bất lực, hắn rõ ràng tự mình nghe thấy rồi mà, phải không?
Vị Gia này, lại ghen tuông rồi!
“Minh Lan Nhược!” “Minh Lan Nhược!”
Cả hai người nam nhân cùng tức giận lên tiếng.
Minh Lan Nhược cau mày, lùi lại một bước, cảm thấy khó hiểu: “Lại sao nữa?”
Hai người này thật vô lý, Thương Kiều giận nàng, nàng còn miễn cưỡng hiểu được là hắn chưa nguôi giận.
Nhưng Thượng Quan Hoành Nghiệp thì tức giận gì ở đây chứ?
“Sao nàng… sao có thể tùy tiện nói những chuyện này cho người khác?” Thượng Quan Hoành Nghiệp chỉ muốn Minh Lan Nhược tức chết luôn đi.
Chẳng phải giao dịch trước đó giữa hắn ta và nàng là bí mật tuyệt đối sao, sao nàng lại có thể tùy tiện nói cho người khác?
Nhưng Thượng Quan Hoành Nghiệp không nhận ra rằng cảm giác khó chịu trong khoảnh khắc này của hắn ta đến từ việc…
“Bí mật riêng” giữa hắn ta và Minh Lan Nhược bị nàng tiết lộ một cách dễ dàng như vậy, thái độ không quan tâm đến bí mật quan trọng này giữa họ của nàng khiến hắn ta rất không vui.
Chứ không phải đến từ hậu quả của việc tiết lộ bí mật này sẽ gây bất lợi cho hắn ta.
Thượng Quan Hoành Nghiệp không vui, Thương Kiều lại vui.
Hắn mỉm cười khinh miệt: “Ha, bổn tọa cũng không phải người ngoài đối với Lan Nhược, Lan Nhược không giấu bổn tọa chuyện gì bao giờ, Tần Vương nghĩ mình là cái gì?”
Tên này cũng xứng với cách xưng “chúng ta” sao?
“Ngài!” Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hoành Nghiệp trở nên khó coi, nhất thời không biết nói gì.
Bị Minh Lan Nhược phũ phàng vạch trần mối quan hệ hợp tác, hắn ta sẽ mất tư cách “chính cung.”
Minh Lan Nhược không phải lần đầu biết cái lưỡi của Thương Kiều rất độc nhưng hôm nay miệng lưỡi hắn như được ác quỷ phù trợ, có vẻ đặc biệt độc địa.
Ánh mắt lạnh lùng khó chịu của Thương Kiều dừng lại trên cổ tay mảnh khảnh của Minh Lan Nhược đang bị Thượng Quan Hoành Nghiệp nắm chặt: “Còn không thả Lan Nhược ra?”
Sắc mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp khó coi nói: “Thiên Tuế Gia đã biết ta và Lan Nhược giờ là quan hệ hợp tác, ta và nàng dù sao cũng là phu thê trên danh nghĩa, ngài là trưởng bối lại quản quá nhiều rồi, dù ngài coi Lan Nhược như nữ nhi của mình, cũng không cần ra vẻ phụ thân như thế chứ?”
Nữ nhi đã gả cho hắn ta rồi, tên thái giám chết tiệt này còn nghiêm phòng giữ cây cải trắng nhà mình không cho con lợn đụng vào là sao?
Sắc mặt Thương Kiều hoàn toàn tối sầm lại, đôi mắt phượng lóe lên một tia ác ý.
Làm phụ thân sao? Đây cũng không phải lần đầu hắn ta chế giễu mình như vậy!
Hắn đột nhiên rất muốn vặn đầu Thượng Quan Hoành Nghiệp xuống!
“Bốp!” Một cái tát không thương tiếc giáng thẳng vào mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Thượng Quan Hoành Nghiệp bị tát một cái lật mặt, lảo đảo không đứng vững.
“Cái tát lần này là thay bệ hạ và Quốc công Minh gia dạy dỗ Tần vương cách nói chuyện, ngài phải biết tôn ti trật tự.”
Thương Kiều cười khẩy, cầm chiếc khăn tay tiểu thái giám đưa đến bình thản lau tay.
Miệng Thượng Quan Hoành Nghiệp đầy mùi máu tanh, tức giận trong lòng khiến lồng ngực hắn ta phập phồng lên xuống, nhẫn nhục nuốt cơn giận đỏ mắt nhìn Thương Kiều.
Thương Kiều cực kì kiêu ngạo, chuyện vụt phi tần, phạt hoàng tử không hề ít, hết lần này đến lần này luôn tìm được cách bao biện, phụ hoàng cũng chống lưng cho hắn.
Trước đây Minh Lan Nhược vừa thoát tội, hắn ta đã bị đối phương uy hiếp và trừng phạt bằng những lời “dâm ô”, hắn ta vĩnh viễn không quên được sự nhục nhã khi đó.
Minh Lan Nhược kinh ngạc, Thương Kiều thật sự… ra tay sao?
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Thương Kiều hung bạo như vậy với Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Trong mắt Thương Kiều tràn đầy sát ý, không giống mọi khi, tuy thường ngày hắn thâm độc nhưng ánh mắt luôn thâm sâu khó lường.
Tâm trạng hiện tại của hắn không tốt lắm… Đừng nói lại phát bệnh chứ!
Nàng hít sâu một hơi, tiến lên kéo ống tay áo của Thương Kiều, thấp giọng nói: “Đừng giận, tối nay ta tìm ngài được không? Bệ hạ còn đang chờ ta.”
Giọng Minh Lan Nhược dịu dàng ôn hòa tựa như làn nước mát vỗ về cơn tức giận của Thương Kiều, khiến lửa giận trong lòng hắn dịu xuống.
Thương Kiều nhắm mắt lại thở dài một hơi, lại mở mắt phượng ra lạnh lùng nói: “Bản toạ đợi nàng ở Phi Vân Điện.”
Minh Lan Nhược dĩ nhiên biết, gật đầu một cái rồi thi lễ, dõi mắt nhìn theo hắn phất tay áo bỏ đi.
Nhìn Thương Kiều dẫn người rời khỏi, nàng mới dắt Thượng Quan Hoành Nghiệp rời đi.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn Minh Lan Nhược không những không đuổi theo Thương Kiều, còn không hất tay hắn ta ra, tâm trạng rối bời trong lòng khá hơn một chút, cái tát trên mặt cũng đỡ đau phần nào.
“Cữu cữu quản còn nghiêm hơn phụ thân quản nàng, ai không biết còn tưởng hắn là mẫu thân nàngấy chứ!” Thượng Quan Hoành Nghiệp khinh miệt nói, đôi mắt phượng hẹp dài toát lên cơn ớn lạnh.
Một con chó hoạn quan lại dám vũ nhục huyết mạch hoàng thất là hắn ta, sớm muộn một ngày nào đó, hắn ta cũng mang con chó hoạn quan này đi xử lăng trì!
Minh Lan Nhược lạnh lùng nhìn hắn ta: “Câm miệng, đừng nói đến phụ mẫu ta.”
Cả nhà Minh Đế không có tư cách gì nói phụ mẫu nàng!
Nhìn dung mạo lãnh đạm lạnh lùng của Minh Lan Nhược, Thượng Quan Hoành Nghiệp nhướn mày kiếm, muốn thử móc mỉa nàng mấy câu, đột nhiên nhớ đến nhiệm vụ bảo vệ phụ thân nàng chưa hoàn thành, mà cái chết của mẫu thân nàng ắt có liên quan đến phụ hoàng hắn ta.
Giọng hắn ta buồn bực, hắng giọng một tiếng chuyển chủ đề: “Một khi đi gặp phụ hoàng phải hành sự tuỳ theo hoàn cảnh.”
Minh Lan Nhược hơi mất kiên nhẫn: “Biết rồi, ta không ngu.”
Nơi khúc quanh khóm hoa có một bóng người cao lớn đi ra.
Thương Kiều lạnh lùng nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp được Minh Lan Nhược dắt rời đi, có vẻ quan hệ của hai người không tệ, nói chuyện suốt dọc đường, biến mất ở cuối hành lang chín khúc.
Trong mắt hắn toát lên sự thâm sâu khác thường, buộc phải đè nén lửa giận trong lòng.
Không biết tại sao, bản năng hắn luôn có một loại kiêng kỵ với Thượng Quan Hoành Nghiệp, đó là sự chán ghét từ trong cốt tuỷ pha lẫn với sự kiêng dè.
Nhất là khi trông thấy hắn ta và Minh Lan Nhược ở chung với nhau, sự trống rỗng lạ lùng và nôn nóng trở đi trở lại trong lòng.
Dường như…
Hắn cướp đoạt nhân duyên thuộc về Thượng Quan Hoành Nghiệp, dường như sự quan tâm vui mừng của phu thê không dành cho hắn, dường như tất cả vốn dĩ không thuộc về hắn.
Thương Kiều nhíu mày, thoáng sờ lên lồng ngực, ánh mắt lạnh lẽo, sắc sảo.
Loại cảm giác đó khiến hắn luôn trong trạng thái bất an.
Tuy rằng hắn đã đồng ý với Minh Lan Nhược sẽ không tuỳ tiện phát động binh biến nhưng vẫn phải mau chóng tiến hành.

Ads
';
Advertisement