Minh Lan Nhược - FULL

Thái tử Thượng Quan Vũ không dám có bất kì bất mãn nào, chỉ quỳ trên mặt đất với vẻ sợ hãi: “Xin phụ hoàng bớt giận, nhi thần chết cũng không có gì đáng tiếc nhưng long thể của người là quan trọng!”
“Phế vật! Đã bảy ngày rồi, ngươi tra ra được cái gì rồi hả?” Minh Đế phẫn nộ chỉ vào mũi hắn ta, tức đến phát run.
Toàn bộ chợ đen bị thiêu rụi, người phụ trách điều hành chợ đen bị quản gia đâm một dao, chịu bảy ngày, đến hôm nay đã hoàn toàn quy thiên!
Di cốt của họ Tiêu cùng thanh kiếm của hắn ta được bán với giá cao như vậy, tròn sáu vạn lượng vàng kim, bằng giá của của một tòa thành trì, kết quả tiền không thấy, đồ vật cũng biến mất!
Tên nhi tử này tra tới tra lui nhưng lại không tra ra được gì!
Nét mặt Thượng Quan Vũ đầy bi thương, trên trán chảy xuống máu tươi, hận ý cùng hối hận trong lòng cũng không kém gì hoàng đế.
Phụ hoàng giao chợ đen lại cho hắn ta, thấy lợi nhuận những năm trước vẫn bình thường, hắn ta nghĩ đến việc mở một bãi săn trong năm nay, ngoài ra hắn còn thu được một nhóm người tị nạn từ Đông Bắc Cương đến, lại thêm phụ hoàng cho phép hắn ta bán đấu giá tài sản của Tiêu gia.
Hắn ta cho rằng năm nay sẽ làm được một vố lớn, kết quả thì sao?
Toàn bộ đã bị đập tan!
Nếu để hắn ta biết ai dám trộm tiền và đồ đạc của mình thì nhất định hắn ta phải chặt đối phương ra thành từng mảnh!
Hoàng đế nhìn trưởng tử của mình, trong mắt tràn đầy phẫn nộ cùng thất vọng: “Vũ nhi, ngươi đã làm trẫm quá thất vọng!”
Thái tử lại cúi đầu thật thấp trước Minh Đế: “Đối phương công kích thật quá tàn nhẫn, rõ ràng đã chuẩn bị đầy đủ và lâu dài, xin phụ hoàng cho nhi thần một cơ hội nữa, nhi thần nhất định sẽ tra ra manh mối của vụ chợ đen bị hủy!
Dù rất đau đớn vì chợ đen bị hủy nhưng Thượng Quan Vũ vẫn rất rõ ràng, hắn ta vất vả bắt tay với Minh Lan Nhược khiến Chu Hoàng Hậu bị cấm túc, thái độ của Hoàng đế đối với hắn ta có chỗ chuyển biến tốt.
Nếu như lần này bởi vì chuyện chợ đen bị hủy, Hoàng đế cảm thấy hắn ta không có tác dụng lớn, vậy sẽ chỉ có lợi cho Thượng Quan Hoành Nghiệp!
Hoàng đế hít một hơi thật sâu, tức giận nói: “Ngươi có thể tra ra cái gì? Những thứ đó của Tiêu gia đã bị mất tích toàn bộ, có phải dư nghiệt của Tiêu gia quấy phá hay không ngươi còn không tra ra được!”
“Lúc trước ngươi cầu trẫm bán những vật kia ra không phải nói là có thể đề cao danh tiếng cho chợ đen, cũng có thể kiểm tra xem có dư nghiệt nào của Tiêu gia tìm tới cửa hay không sao?”
Thái tử bị hỏi đến mức chật vật, hắn ta không kìm được nhìn Thương Kiều đang ngồi xem kịch bên kia: “Thiên Tuế Gia lúc ấy cũng có mặt, Đông Xưởng chắc hẳn có thể tra ra cái gì đó, xin Thiên Tuế Gia chỉ điểm!”
Dựa vào đâu mà một thái giám như Thương Kiều cũng có mặt vào thời điểm đó có thể không đếm xỉa đến, còn hắn ta là người không có mặt thì lại phải quỳ ở đây nơm nớp lo sợ!
Thương Kiều nheo mắt lại, cười khúc khích: “Bệ Hạ thứ tội, ta không có năng lực, lần này thực sự không thể tìm ra ngay nguyên nhân có phải là do dư nghiệt của Tiêu gia hay không.”
Thương Kiều cứ dửng dưng như vậy mà tỏ ý rằng mình không điều tra được.
Minh Đế tức giận nhìn Thái tử với vẻ khó chịu: “Ngươi đúng là có tiền đồ, chợ đen ngươi đã tiếp quản rất nhiều năm, bây giờ xảy ra sơ suất lớn như vậy, không nghĩ bù đắp, lại còn bắt đầu đi khắp nơi vu cáo người khác!”
Thái tử vội vàng nói: “Không, nhi thần không dám!”
Trong lòng hắn ta cực kì hận nhưng cũng chỉ có thể cúi đầu.
“Được rồi, cút ra ngoài!” Nhìn đầu nhi tử của mình đầy máu, bộ dáng đáng thương, Minh Đế vô cùng khó chịu.
Lão lại bắt đầu đặt câu hỏi cuối cùng thì việc phong trưởng tử của mình làm thái tử có đúng hay không.
“Vâng.” Thái tử xấu hổ che đầu lại và lùi lại.
Nhìn Thái tử rời đi, Minh Đế mệt mỏi ngồi trên ngai vàng, Thương Kiều đứng dậy, chậm rãi bước tới xoa bóp thái dương cho Minh Đế.
“Bệ hạ bớt giận, thân thể quan trọng.”
Sắc mặt Minh đế vô cùng khó coi: “Khanh xem, chuyện này cuối cùng có liên quan gì đến dư nghiệt của Tiêu gia không?”
Thương Kiều dừng lại một chút, chậm rãi đáp: “Bề ngoài có vẻ như có người giở trò, có thể có liên quan đến dư nghiệt của Tiêu gia.”
Minh đế dừng lại, mắt hơi trợn to: “Ái khanh cũng cảm thấy như thế ư? Nhưng những người mua đồ vật đã bị tóm lên dùng hình tra tấn, cũng chỉ điều tra ra được là một hào khách từ Giang Nam!”
Thương Kiều bình tĩnh nói: “Tiêu gia bị diệt môn đã mai danh ẩn tích hai mươi năm, coi như không có quan hệ gì với bọn họ, vẫn có những người như Cảnh vương, đang định dùng đồ của Tiêu Soái lấy danh nghĩa Tiêu gia mưu phản. “
Lòng nghi ngờ của Minh đế cực kì nặng, sớm đã chắc chắn việc này có liên quan đến Tiêu gia, chẳng bằng thuận theo lời lão ta nói, chỉ lấy mấy câu trọng điểm đổi lại một chút là được rồi.
Đúng vậy, Minh Đế lập tức nghi ngờ, u ám nói: “Đúng vậy, dư nghiệt của Xích Huyết Quân Tiêu gia nhiều năm như thế không xuất hiện, khi già trẻ lớn bé của Tiêu gia bị chôn vùi dưới những đáy núi đá, bị chó rừng chia nhau ăn thịt cũng không thấy bọn họ xuất hiện”
“Bây giờ chỉ là một thanh kiếm và xương cốt sao có thể đột nhiên xông ra cướp lấy, những hoàng thân tông thất và các hoàng tử chư hầu đó có lẽ lại đang âm mưu lợi dụng dư nghiệt của Tiêu gia, trẫm đã ngồi trên ngai vàng hai mươi năm rồi, bọn rác rưởi này vẫn chưa từ bỏ hi vọng!
Minh đế nghiến răng nghiến lợi, không kìm được mà đập phá hết đồ đạc.
Thương Kiều thu tay lại, thờ ơ nhìn lão ta.
Chờ lão ta phát tiết đủ rồi, hắn mới chậm rãi nói: “Vi thần sẽ điều tra cẩn thận, bệ hạ yên tâm.”
Minh Đế nhìn hắn với vẻ tràn đầy hy vọng và mệt mỏi: “Vậy làm phiền ái khanh, cả triều văn võ cũng không bằng một mình ái khanh.”
Mặt Thương Kiều không cảm xúc ôm quyền lui ra.
Minh Đế nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt hơi u ám và bực bội.
Thương Kiều gì cũng tốt, cái duy nhất không tốt là hắn cứ nhớ đến ả nha đầu Minh Lan Nhược chết tiệt kia.
Lão ta suy nghĩ một chút, ra lệnh cho tiểu thái giám bên cạnh: “Đi triệu Minh Lan Nhược vào cung cho trẫm!”
Minh Lan Nhược là người thân cận nhất của Tiêu gia trong triều đình, ở chợ đen xảy ra chuyện lớn như vậy, lão ta vẫn phải đích thân nhìn thấy ả nha đầu chết tiệt đó, thăm dò một chút mới yên tâm.
Nha đầu kia không ở dưới mí mắt mình, làm sao lão ta cũng không yên tâm.
“Vâng.” Tiểu thái giám cung kính hành lễ.
Quay lưng lại, chuyện này đến tai Thương Kiều, vốn dĩ hắn đang chuẩn bị xuất cung, đôi mắt phượng lạnh lùng hơi nheo lại, cười lạnh nói: “Đi đi, gọi Minh Vương Phi vào cung.”
Tiểu thái giám quay người lui ra, Thương Kiều quyết định ở lại cung điện, đã mấy ngày không gặp tiểu nương nương, bọn họ còn có việc phải giải quyết.
Minh Lan Nhược nhận được tin vào cung, biết ngày này luôn phải tới, lòng nghi ngờ của Minh Đế kia nặng như vậy, sao có thể không triệu nàng đến thăm dò!

Ads
';
Advertisement