Lần đầu tiên nàng thấy rõ ràng niềm tin của những người thân ruột thịt của mình vào việc bảo vệ quốc gia, bảo vệ dân chúng là khi nàng thấy dòng chữ khắc ở trên lưỡi kiếm đó. Nàng cũng có thể nhìn thấy sự thong dong của họ khi chết với một nụ cười, và còn thấy được…
Lúc đó bọn họ muốn bảo vệ mẫu tử nàng biết bao. Nếu không tại sao họ lại dặn dò nhiều lần răng không được trả thù như vậy cơ chứ!
Họ càng quan tâm đến việc các nàng sống tốt hơn là việc trả thù…
Dù chưa từng gặp mặt nhưng nàng có thể cảm nhận được rằng sự ra đời của nàng được ngoại tổ phụ và các cữu cữu của nàng mong đợi từ lâu rồi.
Họ quan tâm đến cuộc sống lúc nhỏ của nàng nhiều như thế nào nhưng nàng lại phụ họ…
Ô Tang cô cô vừa nhặt cổ cho nàng vừa thở dài: “Khó trách đám người Vương ma ma nói, đại tiểu thư vẫn có tính cách của người Tiêu gia.”
Tiểu thư của bà ấy chỉ là một người bướng bỉnh mà thôi. Nàng đã luôn đi theo con đường trong bóng tối từ khi còn nhỏ rồi.
Nếu yêu nhầm người chỉ sợ cuộc sống của nàng sẽ gặp nhiều khó khăn.
Minh Lan Nhược ngước mắt lên, nhẹ nhàng cười nói: “Ta không tốt như vậy đâu. Cũng không thể so sánh được với ngoại tổ phụ và những người khác. Ta không vĩ đại như vậy đâu, lý do mà ta diệt trừ chợ đen cũng có nhiều cái ích kỉ lắm.”
Minh Đế, Thái Tử hay Tần Vương, cho dù là ai ngồi ở vị trí cửu ngũ chí tôn mà còn có lòng kiêng kị Tiêu gia thì sẽ không bao giờ bỏ qua nàng, có thể cũng không bỏ qua Minh gia.
“Ta luôn nghi ngờ sự mất tích của phụ thân có lẽ có liên quan đến Hoàng Đế.” Trong mắt Minh Lan Nhược lóe lên sự lạnh lẽo, nàng không khỏi nắm chặt tay.
Vì vậy, bất kể mục đích là gì, chợ đen cũng phải bị tiêu diệt, cắt đứt nguồn tài chính của Thái Tử và Hoàng Đế, đánh mạnh vào tông thất!
Ô Tang cô cô vội vàng giữ tay nàng lại, cau mày: “Tiểu cô nãi nãi của ta ơi, người cứ nói đi, kích động làm gì vậy?”
Tiểu thư của bà ấy bây giờ đang đi một bước và nhìn trước mười bước rồi. Có lẽ bà ấy không nên lo lắng quá nhiều.
Minh Lan Nhược bị nhéo đến run rẩy mà mếu mặt, nhẹ giọng nói: “Cô cô, đau quá, cô cô có thể nhẹ nhàng một chút được không?”
Than ôi, việc lấy cổ ra khỏi thịt quả thực có thể khiến mình phải trả giá bằng mạng sống mà. Nói là cạo xương để chữa bệnh cũng không ngoa lắm đâu!
Ô Tang cô cô nhướng mày: “Cái vẻ kiên cường vừa rồi đi đâu mất rồi. Người còn một bàn tay vẫn chưa nhặt đâu đó!”
Minh Lan Nhược lại rùng mình, cắn môi, thấy chết không sờn, sau đó duỗi một tay còn lại ra: “Tới đi!”
Lần sau nàng sẽ không dám kích động mà hạ cổ lợi hại như vậy với một đám người nữa!
Đau chết mất!
…
Phải mất gần hai canh giờ, Ô Tang cô cô mới nhặt ra được tất cả tử cổ và mẫu cổ của Nhiếp Hồn Cổ, cẩn thận đặt chúng vào cốc cổ để nuôi chúng.
Minh Lan Nhược được Xuân Hòa đau lòng mà phục vụ, thay bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh ra. Nàng dựa vào chiếc gối mềm mại mà hít hà một hơi.
Nàng nhìn hai bàn tay được bọc trong bánh bao của mình mà thở dài. Có vẻ như việc hạ cổ chỉ có thể được thực hiện vào những thời điểm khẩn cấp, dùng làm biện pháp khẩn cấp. Nếu không, chỉ làm thêm vài lần nữa thôi thì đôi tay này của nàng có phải sẽ trở nên vô dụng không?
Cần phải học một số kỹ năng tự vệ khác rồi.
May mắn thay, chợ đen đã bị nàng phá hủy. Nàng đã mang sáu vạn lượng hoàng kim cùng với di vật và hài cốt của ngoại tổ phụ về được. Quả là một món hời lớn mà.
“Nói với Trần Ninh là dạo này cứ ra vào như bình thường, không cần phải ru rú ở trong nhà. Khi ra vào chỉ cần chú ý đến những kẻ ở xung quanh phủ đệ của chúng ta thôi. Đừng để ai có thể nhìn thấy sơ hở.” Minh Lan Nhược bình tĩnh nói với Xuân Hòa.
Xuân Hòa gật đầu: “Vâng.”
Minh Lan Nhược suy nghĩ một chút, lại gọi Xuân Hòa lại: “Ừm… Gửi một giỏ bánh bao do ta làm đến Đông Xưởng đi. Nếu Thiên Tuế Gia muốn tới thì nói với hắn rằng hai ngày nay ta đang bế quan để luyện dược.”
Nàng cảm thấy vô cùng có lỗi, vị cữu cữu kia của nàng cũng không phải là người tốt bụng gì cả.
Lúc dịu dàng thì có thể làm mấy việc khiến người khác dục sinh dục tử.
Hắn chắc hẳn đã rất tức giận khi nàng mạo hiểm làm chuyện lớn như vậy mà không cho hắn biết trước gì cả. Đêm hôm qua nàng đã không thể kìm nổi mà lấy lại hài cốt của ngoại tổ phụ, nàng không còn cách nào khác ngoài việc cố gắng xóa bỏ mọi dấu vết liên quan đến mình.
Nhưng có lẽ hắn phải giúp nàng sắp xếp mọi việc lại. Nên tốt nhất nàng không nên động vào vị cữu cữu đó của mình làm gì cả.
Chờ đến khi hắn hết giận rồi dỗ dành hắn sau vậy.
…
Tuy nhiên, ngoài sự mong đợi của Minh Lan Nhược, những ngày tiếp theo, Thương Kiều cũng không đến thăm hỏi gì cả.
Hắn, im lặng như một con gà vậy.
Khụ… Im lặng như một con hổ đang ngủ vậy. Hoàn toàn không hề có ý định đến thăm nàng, mà còn không phái ai đến kiểm tra cả.
Minh Lan Nhược càng lo lắng như đứa trẻ làm chuyện xấu bị phụ mẫu phát hiện nhưng phụ mẫu lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Điều đó khiến nàng vô cùng bối rối.
“Đi tìm hắn?”
Một cánh hoa bị xé ra.
“Không đi tìm hắn!”
Lại một cánh hoa bị xé ra.
Cuối cùng nàng im lặng nhìn vào cành hoa trơ trụi.
Thôi, ý trời là đã như vậy thì nàng sẽ làm đà điểu đến cùng!
Nàng mím môi, ủ rũ nhìn hai tay vẫn quấn băng gạc, trong lòng tự dưng hơi tủi thân và chán nản.
Hừ, đã bảy ngày rồi, tên thái giám chết bầm kia không lo lắng cho nàng chút nào sao? Đã thế còn chẳng phái người tới cửa, nếu không thì tốt xấu gì nàng cũng nghe ngóng được chút tin tức!
Nghĩ đến đây lại cảm thấy mình già mồm, Minh Lan Nhược thở dài, chán nản dựa vào gối mềm, chọc vào cái mông đang uống nước của Đại Hoàng.
Người ơi, không thể buồn chán được, một khi buồn chán thì lại bắt đầu già mồm.
Cái mông béo của Đại Hoàng bị nàng chọc mạnh đến nỗi suýt tè ra nước, không có cách nào uống nước được yên ổn, chỉ hận mình không thể quay đầu lại cắn nàng một cái.
Sao mụ ma mữ này lại đáng ghét thế!
Trông bộ dạng bực bội tư xuân kìa, đi tìm con quỷ có tà khí hung dữ kia giao phối một chút là được rồi!
Mùa xuân đã đến rồi, bọ ngựa, sa giông, bọ cạp, kể cả hổ mà nó từng ăn thịt toàn như thế này, đến kì động dục là chúng sẽ tìm bạn tình! Nàng ở đây trêu chọc nó làm cái gì?
Nó là vua nhện cao quý, không có hứng thú với một ma nữ loài người xấu xí như nàng, Đại Hoàng liếc tám con mắt, dứt khoát nhấc mông nhảy lên vách tường rồi bò đi.
Đương nhiên, Đại Hoàng cao quý không có cách nào mà hiểu được, trong thế giới loài người còn có loài nhân tạo như thái giám.
…
Lúc này, “Con quỷ có tà khí hung dữ” đang ngồi ở Hoa Dung Điện trong cung, chậm rãi uống trà và xem kịch.
“Bốp!”
Một cái chặn giấy phong cảnh bằng sứ màu trắng được ném mạnh vào đầu Thái tử, ngay tức khắc làm đầu hắn ta chảy máu!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất