Minh Lan Nhược - FULL

Nàng ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn tiền giấy bay lượn đầy trời: “Nếu anh linh còn ở, hồn hề trở về, hôm nay ta vì cốt nhục thân nhân làm tang, xin cho ta một ngày vì tông thất Thượng Quan làm tang, vì thiên hạ Minh đế đưa ma!”
Khi tiền giấy ở trong bồn đốt lửa, tay bộ xương khô đang cầm chuôi kiếm nhẹ nhàng buông lỏng ra một tiếng ‘cạch’.
Mọi người sửng sốt, Vương ma ma đột nhiên che mặt khóc lớn: “Tiêu Soái nghe được, ngài ấy nhất định sẽ cùng các vị tướng quân Tiêu gia và các huynh đệ Xích Huyết ở trên trời phù hộ ngài!”
Bà ta run rẩy đứng dậy, duỗi tay đưa thanh Hồn Thiên Kiếm tới trước mặt Minh Lan Nhược: “Đại tiểu thư, từ nay về sau, Hồn Thiên Kiếm chính là của ngài.”
Minh Lan Nhược nhẹ nhàng vuốt ve thanh kiếm đen nhánh lạnh lẽo, giơ tay nhận lấy: “Được.”
Nàng nhìn về phía đoạn xương trắng nằm lẻ loi ở trên đài, nhẹ giọng nói: “Đưa di cốt ông ngoại đi hoả táng đi.”
Nói xong, nàng cầm trường kiếm xoay người rời đi.

Một canh giờ sau, Minh Phi phủ đã khôi phục bình tĩnh, tất cả dấu vết hiến tế đã không còn tồn tại.
Minh Lan Nhược nhìn vào chiếc bình nhỏ trên bàn, bên trong chứa tro cốt từ đoạn xương trắng đã được hỏa táng.
Nàng đặt chiếc bình nhỏ cạnh bài vị mẫu thân Tiêu Quan Âm.
“Đại tiểu thư, tối hôm qua người làm như vậy thật sự quá mạo hiểm.” Ô Tang cô cô bưng một bồn đậu nành vào nói với Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược nhàn nhạt nói: “Ta biết.”
Nói xong, nàng đưa tay mình cho Ô Tang cô cô nhìn xem.
Lòng bàn tay nàng mở ra, hiện ra những đốm đen rậm rạp, trông như có vật gì đó còn sống đang ngọ nguậy khiến người nhìn phải cảm thấy ghê rợn.
Ô Tang cô cô nhíu mày, dùng cổ cũng không dễ dàng như người đời thường nghĩ, có thể tùy tiện là dùng, là có thể khống chế người.
Người dùng cổ cũng phải trả một cái giá lớn tương ứng.
“Mau cho vào miệng đi, nhai nát rồi nhổ ra!” Ô Tang cô cô nhìn tình trạng trong lòng bàn tay của nàng, vội vàng bốc một nắm đậu nành sống đưa cho Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược cầm lấy rồi đưa vào miệng nhai, có vị tanh. Nếu người trúng cổ ăn đậu nành sống thì sẽ nếm ra vị tanh rất nồng.
Tất nhiên, điều tương tự cũng xảy ra với người thả cổ như nàng.
Nàng cố nén lại cảm giác muốn nôn, nhai nát đậu nành rồi nhổ cặn vào ống nhổ ở bên cạnh.
Những cặn đậu nhổ ra đã chuyển sang màu đen hết.
Ô Tang cô cô lấy ra một chiếc kim mảnh, ngâm vào nước cam thảo rồi bắt đầu gắp những con côn trùng nhỏ đang bò trong những đốm đen ở trên lòng bàn tay của nàng ra.
“Người có biết là cổ sư đã tu luyện hơn mười năm cũng không dám tùy tiện chạm vào Nhiếp Hồn Cổ không? Nếu không phải Cổ Vương ở trong cơ thể người đã trấn áp Nhiếp Hồn Cổ Mẫu thì người nghĩ bây giờ người còn vẫn có thể đứng vững được sao?”
Minh Lan Nhược chịu đựng cơn đau do kim châm chọc vào da tay, cười khổ: “Ta biết mà.”
Nhiếp Hồn Cổ là một loại cổ có thể lẻn vào não bộ của con người trong thời gian ngắn và điều khiển họ, khiến họ phải tuân theo mệnh lệnh của mình.
Nhưng cổ càng mạnh thì càng có nhiều hạn chế.
Ví dụ như Nhiếp Hồn Cổ chỉ có thể phát huy tác dụng trong thời gian ngắn, tối đa cũng không quá một canh giờ. Người hạ cổ phải ở gần đó, còn phải chịu đựng sự phản phệ dữ dội của cổ mẫu!
Ô Tang cô cô nhặt những con Nhiếp Hồn Cổ từ trong lòng bàn tay của Minh Lan Nhược, cẩn thận đặt chúng vào một chiếc bình nhỏ có hoa văn kỳ lạ.
Minh Lan Nhược chịu đựng đau đớn, im lặng.
Ô Tang cô cô nghiêm nghị nhìn nàng: “Đại tiểu thư, người có thiên phú Cổ Miêu Đại Vu. Trong người cũng có Cổ Vương. Nhưng người nên biết, Thiên Đạo biết rõ, dùng cổ có hạn chế. Nếu không thì chỉ cần hạ cổ với Hoàng Đế và Tể Tướng thì không phải sẽ có thể trở nên giàu có phú quý. Như vậy thì chẳng phải Cổ Sư Miêu Cương chúng ta sẽ thống trị thiên hạ sao?”
Cổ Thuật Miêu Cương và Xiêm La có điểm xuất phát từ cùng một nguồn gốc. Cả hai cũng dùng máu thịt làm vật tế để phục vụ các vị thần như nhau. Nhưng hạ cổ lại là đưa tử cổ vào cơ thể của địch nhân và để mẫu cổ ở chính cơ thể của mình.
Các loại mẫu cổ thường rất tham lam mà ăn uống, chúng thích máu thịt của Cổ Sư nhất.
Cổ càng mạnh thì càng thích ăn máu thịt của Cổ Sư để sinh sản. Vì vậy, Cổ Sư sẽ không tùy ý hạ cổ, nếu không thì sẽ là giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm.
Minh Lan Nhược dám hạ Nhiếp Hồn Cổ mạnh mẽ kia lên mấy người một lúc để lấy mạng của mấy người đó.
Nếu không có Cổ Vương ở trong cơ thể nàng, có lẽ nàng đã bị Nhiếp Hồn Cổ Mẫu gặm nát nội tạng, để rồi nôn ra máu hôn mê, có thể còn sẽ chết!
Lần này, mấy con Nhiếp Hồn Cổ Mẫu sợ hãi Cổ Vương, chỉ dám sống và đẻ trứng vào lòng bàn tay của đại tiểu thư mà thôi. Bọn nó chỉ ăn máu thịt trong lòng bàn tay của của nàng thôi đã là tốt lắm rồi.
Da thịt ở lòng bàn tay rách nát bị lật lên, máu thịt mơ hồ, đau đớn khiến trán của Minh Lan Nhược toát mồ hôi lạnh.
Sắc mặt nàng tái nhợt, nàng nhẹ nhàng thừa nhận lỗi lầm của mình giống như khi còn nhỏ vậy: “Đau quá đi. Cô cô ơi, đừng mắng ta nữa mà.”
Ô Tang cô cô cảm thấy đau lòng mà không biết làm sao khi nhìn thấy cô nương mà bà ấy chăm sóc từ bé đến lớn chịu cảnh như vậy. Tuy nhiên, động tác nhặt Cổ của bà ấy cũng tăng tốc lên.
Bà ấy giận dữ mắng: “Người còn biết đau sao! Đêm qua người quá bốc đồng vậy cũng không sợ mất mạng ở đó sao. Người là huyết thống duy nhất còn sót lại của Tiêu gia đó. Ngay cả Tiêu Soái cũng không bảo hậu nhân của mình và Xích Huyết báo thù cho ông ấy, người thể hiện cái gì?”
Minh Lan Nhược mỉm cười, đôi mắt trong veo cong lên: “Đau thì đau thật. Nhưng có một số việc vẫn phải làm. Làm người phải có tý lương tâm chứ. Người mà không có lương tâm thì khác gì chó đâu?”
Cả một gia tộc anh hùng bảo vệ quốc gia, phục vụ dân chúng đã chết trên chiến trường để đổi lấy muôn dân được sống yên ổn nhưng hài cốt của họ lại bị kẻ có quyền coi như đồ chơi rẻ tiền để kiếm tiền. Là một con người thì không thể chịu đựng nổi cảnh đó!
Dù nàng chưa bao giờ muốn làm người tốt ở kiếp này nhưng dù sao thì người tốt cũng không sống được lâu.
Nhưng kiếp trước nàng đã làm một con chó không có lương tâm rồi. Nên kiếp này nàng muốn làm người!
Minh Lan Nhược hít một hơi, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng nói: “Hơn nữa… Ngoại tổ phụ và những người khác dù sao cũng là người thân của ta mà.”
Nàng đã nghe những câu chuyện về Tiêu gia rồi nhưng nàng chưa bao giờ được gặp họ. Nàng từng không có gì ngoài nữ nhi tình trường, nghe qua những câu chuyện đó có khi cũng chỉ thở dài một chút rồi thôi.
Tuy nhiên, bây giờ nàng đã đứng ở một vị trí khác, khung cảnh của thế giới mà nàng thấy đã hoàn toàn khác rồi…
“Hắc ám buông xuống, Xích Huyết của ta tất hoành đao lập mã với ngàn vạn người phía trước, huyết bắn thiên địa, thề sống chết không lùi!”

Ads
';
Advertisement