Minh Lan Nhược - FULL

Mà chủ nhân chợ đen đeo mặt nạ màu vàng thì được đám thủ vệ đỡ, cả người ông ta run rẩy, cầm kiếm, trên bụng lại bị dao ngắn vạch ra một cái lỗ.
Máu chảy đầy đất, các lính canh đang cố gắng bịt bụng hắn ta để ruột không chảy ra ngoài.
Bên cạnh còn có một người khách đeo mặt nạ bị chém một kiếm đang tức giận chửi bới: “Đám khốn kiếp chợ đen các ngươi, mau đưa Hồn Thiên Kiếm ta đấu giá được đây, các ngươi lại dám ăn cắp, không muốn làm ăn nữa rồi đúng không!”
Bọn thủ vệ cùng hộ vệ đeo mặt nạ khách hàng triền đấu cùng một chỗ.
Đại nhân đeo mặt nạ Tu La bị bắn tung tóe đầy máu, đang lạnh mặt, âm trầm nhìn tình cảnh hỗn loạn không chịu nổi trước mặt, lạnh lùng nói: “Câm miệng!”
Tiếng nói mang theo nội lực chấn động trấn áp nhân mã hai bên, binh khí dường như không cầm được.
Lúc này người hai bên đánh nhau mới miễn cưỡng dừng tay.
Cáo Bạc cũng bị bắn tung tóe đầy máu còn đang khiếp sợ lấy lại tinh thần.
Ai cũng không biết tại sao biến cố lại tới đột ngột như thế.
Đấu giá kết thúc không lâu, đầu tiên là Bích Thúy Ty mang theo vẻ kích động đến báo cáo sáu vạn lượng hoàng kim phiếu thu được đã không thấy đâu nữa, chủ nhân chợ đen giận tím mặt, giao trách nhiệm mọi người lập tức đi điều tra.
Chỉ chốc lát sau, khách hàng đấu giá được Hồn Thiên Kiếm và di cốt xông lên, phẫn nộ tỏ vẻ vật phẩm đấu giá nên đưa cho hắn ta mà lại không đưa đến tay hắn ta, nghi ngờ chợ đen muốn đánh cắp thứ hắn ta đã đấu giá.
Trong một canh giờ ngắn ngủi, đột nhiên xuất hiện hai tin dữ, làm cho chủ nhân chợ đen vừa hoảng vừa giận, hoài nghi là khách hàng tới mua vật phẩm đấu giá này định ăn cắp.
Dù sao loại chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra.
Kết quả lúc hai người đang cãi vã, đột nhiên, quản gia xấu xí im lặng không lên tiếng đi tới đâm cho chủ nhân chợ đen một nhát lạnh thấu tim!
Chủ nhân chợ đen chưa bao giờ phòng bị với quản gia của mình, đột nhiên bị ám sát, trong cơn giận dữ giơ tay lên, chém một kiếm xuống đầu quản gia xấu xí.
Nhưng trong cơn đau dữ dội, chủ nhân chợ đen không khống chế được cảm xúc nhận định khách hàng cấu kết với quản gia, lại động thủ đánh bị thương vị khách kia, nhân mã hai bên bắt đầu động thủ.
Cáo Bạc và Tu La đại nhân đứng ở bên cạnh, trong lúc đột biến, cả người đầy máu.
Cáo Bạc trợn mắt há hốc mồm, lăn lộn ở chợ đen mấy năm nay, chưa bao giờ thấy qua tình huống hỗn loạn ly kỳ như vậy.
Nhưng đây chưa phải là kết thúc.
Thương Kiều quát bảo mọi người ngừng lại, đang định thu dọn tàn cuộc.
Đột nghe nghe bên ngoài vang lên một tiếng “Oanh” lớn, một góc kho hàng ở chợ đen bùng cháy dữ dội.
Cũng may là lúc này đã gần hừng đông, phần lớn người trong chợ đen đã rời đi, sau khi lửa lớn bùng lên, những người còn lại hoảng loạn chạy ra ngoài giống như phát điên.
Nhìn ngọn lửa bùng cháy dữ dội, Thương Kiều và Cáo Bạc lâm vào im lặng.
Đêm nay còn có thể hỗn loạn thêm thế nào nữa?
Mặt mày Cáo Bạc nhăn nhó kéo ống tay áo Thương Kiều: “Đại nhân, tình hình đêm nay không đơn giản, đây rõ ràng là âm mưu lớn để hủy hoại chợ đen, đối phương chắc chắn đã chuẩn bị từ lâu, chúng ta vẫn nên rút lui thôi!”
Nghĩ đến còn không ít hàng hóa ở bên trong kho hàng, hắn ta chỉ cảm thấy đau lòng vô cùng.
Nhưng ở trong tình huống hiện tại, ở lại cũng không biết có thể xảy ra thêm chuyện xấu gì nữa.
Thương Kiều cúi đầu nhìn trang phục hoa lệ của mình nhuốm đầy máu, lại nhìn chủ nhân chợ đen hơi thở thoi thóp, cũng không biết còn sống nổi hay không.
Khuôn mặt hắn tối tăm, phân phó đám thủ vệ: “Mang chủ nhân của các ngươi rút lui trước, sau khi tất cả mọi người đã rút lui, lại tìm cách dập tắt lửa!”
Nói xong, hắn tức giận phất tay áo bỏ đi.
Lá gan tiểu nương nương nhà hắn thật đúng là càng lúc càng lớn, chưa cho hắn nhắc nhở đã dám diệt chợ đen!
Còn hại hắn bị dính máu khắp người! Thật là nha đầu thiếu thu thập!
Cáo Bạc vội vàng theo hắn rời đi, hàng hóa của hắn ta, không biết có thể cứu giúp được chút nào không?
Chờ khi mọi người đã rút hết, Bích Thuý Ty lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại, hoảng loạn chạy theo Thương Kiều ra ngoài: “Đại nhân, đại nhân!”
Nhưng ra ngoài thì Thương Kiều và Cáo Bạc đã mất tung tích.
Một số thủ vệ hoảng loạn chạy tới hỏi: “Phó tổng quản, bây giờ phải làm sao, có rất nhiều nô lệ lợi dụng lửa lớn bỏ trốn, lỡ như nháo ra bên ngoài thì bên phía quan phủ sẽ rất phiền phức.”
Chợ đen tồn tại nhờ sự thỏa hiệp của các thế lực. Nhưng nếu chuyện nô lệ bị lộ ra ngoài thì quan phủ vì danh dự và ổn định dân tâm sẽ không bao che cho họ.
Bích Thuý Ty âm trầm bực bội nói: “Sao ta biết làm sao bây giờ, biết sớm thì ta đã giết đám nô lệ chán ghét kia như trước rồi!”
Ả ta đã không ít lần giết những nô lệ không nghe lời.
Cũng không biết vì sao, ả ta luôn cảm thấy trong lòng hoang mang rối loạn, cảm giác giống như có một số việc không thể nhớ nổi.
Nhìn thấy chợ đen sắp bị thiêu rụi hết, quyết định trước tiên thu gom tiền bạc còn lại rồi rời khỏi Kinh Thành, cùng lắm thì trở lại Sudan!
Sau khi hạ quyết tâm, Bích Thuý Ty vội dẫn người rời đi.
Bên ngoài chợ đen, Cảnh Minh lạnh lùng nhìn ngọn lửa bắt đầu cắn nuốt chợ đen và toàn bộ trấn nhỏ.
Nàng ấy lấy khăn lau tay, xóa sạch dầu hỏa đặc thù rồi xoay người lên xe ngựa, hòa vào đám người rời đi.
Mặt trời mọc từ phương Đông, ánh sáng lan tỏa thành vòng ánh sáng màu hồng nhạt phá tan lớp mây đen nhảy ra khỏi chân trời.
Tại một góc ẩn nấp trong Minh Phi phủ, một dàn tế nghiêm trang cũng đang đắm chìm trong ánh nắng mặt trời sớm mai.
Trên dàn tế bày biện một dãy trường kiếm màu đen, còn có một bộ xương trắng ngắn, dù không còn da thịt nhưng trong tay vẫn nắm chặt chuôi kiếm.
Trước dàn tế, nữ tử dẫn đầu mặc một bộ đồ trắng, tay cầm ba nén hương, nghiêm trang cung kính đứng trước dàn tế, xung quanh là những người mặc đồ trắng kính cẩn quỳ gối.
“Ông ngoại và các vị cữu cữu, mẫu thân, các vị thân thích Tiêu gia uổng mạng ở trên cao, Lan Nhược ở đây dẫn theo di cô Xích Huyết quân tế điện Tiêu gia anh liệt!”
“Hai mươi năm trước, tam quân tề phát, vạn kỵ phó biên quan, tráng hành rượu sái con đường phía trước, hai mươi năm sau, hôm nay Lan Nhược và di cô Xích Huyết cung nghênh di cốt ông ngoại về kinh!”
Mọi người Xích Huyết ở phía sau nàng, đầu đội khăn tang trắng, mắt rưng lệ cắn răng dập đầu.
“Ta và di cô Xích Huyết cung nghênh di cốt Tiêu Soái về kinh!”
“Cung nghênh di cốt Tiêu Soái về kinh!”
“Cung nghênh di cốt Tiêu Soái về kinh!”
Tiếng khóc bi thống và áp lực từ hậu viện dần dần lan tỏa.
Minh Lan Nhược nâng nhẹ tay lên, tiền giấy rải đầy trời.
Người Xích Huyết quân còn sống sót, mặc kệ là già hay trẻ tự xưng là di cô Xích Huyết, mai táng những người huynh đệ tỷ muội trong quân, để lại mình ở thế gian.
Cũng là những người goá bụa Xích Huyết quân lưu lại.

Ads
';
Advertisement