Cùng là nữ nhân, Từ Tú Dật lúc này dám nhìn, nàng ta trợn mắt há hốc mồm nói: “Nữ nhân kia có bệnh ư? Không đau sao?”
“…” Minh Lan Nhược im lặng, trên đời này loại người nào cũng có.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt nàng đã bị gương mặt nữ nhân kia hấp dẫn.
Bởi vì hình như trước kia nàng đã thấy qua nữ nô tóc màu hạt dẻ kia, là Bích Thuý Ty!
Minh Lan Nhược nhìn một hồi, rồi bỗng nhiên ngước mắt, tức giận trừng mắt về phía ghế lô lớn nhất.
Gia à, nữ nhân kia còn chưa hết hy vọng với ngài đâu, lại còn ra vẻ õng ẹo muốn thông đồng với ngài kìa!
Vốn dĩ chỉ nhìn chằm chằm về phía đối diện, giờ đây lại nhận được ánh mắt lạnh băng, đầy tức giận.
Nam nhân mang mặt nạ quỷ cong khóe môi, buồn cười: “A.”
Chủ nhân chợ đen mang mặt nạ vàng ở bên cạnh thấy thế cho rằng hắn đang cười lạnh trào phúng, cũng cười nói: “Đại nhân không cần bực bội, Bích Thuý Ty chỉ lên đài để trợ hứng mà thôi.”
Mặc dù ông ta biết rõ vị đại nhân này không có khả năng sủng hạnh nữ nhân thật sự. Nhưng ông ta cũng hiểu loại người không ra nam nữ này có nhiều cách để phát tiết dục vọng, hơn nữa thường dùng những phương pháp rất tàn nhẫn.
Vốn dĩ ông ta còn nghi ngờ liệu nữ nô trong lồng có phải là phần tử khả nghi cải trang hay không.
Nhưng khi vị đại nhân này ra khỏi lồng, rõ ràng là vẻ hài lòng và vui sướng.
Có thể thấy, vị đại nhân này đã chơi rất thỏa mãn.
Nhưng kể từ đó, hành động của Bích Thuý Ty càng ghê tởm ở trong mắt đối phương.
Thương Kiều lười nhác thưởng thức rượu nho, tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Thế thì để ả ta mau cút xuống đi.”
Chủ nhân mặt nạ vàng cười nói: “Được được, ả ta đi xuống, món đồ quan trọng tiếp theo sẽ lên sân khấu, chắc chắn sẽ khiến ngài cảm thấy đặc biệt. Đây là món đồ duy nhất trên thế gian, có giá trị hơn cả chiếc nhẫn ban chỉ của Tiêu Soái!”
Dứt lời, ông ta vỗ tay ra hiệu cho người chuẩn bị.
Chỉ một lát sau, một chiếc hòm pha lê trong suốt được đẩy ra nhưng bên trong lại là một bộ xương khô.
Chính xác mà nói đó là một bàn tay xương khô cầm kiếm bị chặt đứt, bên trên ngón tay út của xương khô có một khớp ngón bằng vàng ròng, nhìn cổ quái âm trầm nhưng lại rất hoa lệ.
Thanh trọng kiếm màu đen, lưỡi kiếm sắc bén đáng sợ, tỏa ra ánh sáng màu xanh u ám, nằm gọn trong lòng bàn tay xương khô trắng bệch rùng rợn kia.
Khiến cho người nhìn thấy phải sởn gai ốc nhưng lại cảm nhận được khí thế phi phàm, dường như có cảm giác sẽ chém thần diệt ma, giết sạch yêu tà!
Trong lúc nhất thời, bầu không khí vốn xa hoa, lộng lẫy trong phòng đấu giá trở nên tĩnh lặng dị thường, các khách quý đang ôm nữ nhân chơi đùa vội dừng tay.
Giờ phút này, Bích Thuý Ti vừa được đấu giá cao trong ba đêm trước, cũng đã thay một bộ áo choàng đen bó sát chính thức của đế quốc Tô Đan, bước lên sân khấu.
“Các vị khách quý, đoán xem, đây là gì?”
Ả ta mỉm cười nhìn về phía tất cả mọi người có mặt ở đó, đưa ra một câu gợi mở.
Mọi người ở đó im lặng một lúc, bỗng nhiên có người thử thăm dò: “Đây là vật trấn tà của đạo quán nào đó phải không?”
Lại có người thờ phụng Phật giáo nói: “Tại sao nhất định phải là đạo quán, ta thấy nó giống như Kim Cương Xử của Phật gia!”
Bích Thuý Ti dừng lại, cười nói: “Nếu muốn dùng để trấn tà cũng có thể, nói ra thì chủ nhân của bàn tay và thanh trọng kiếm này cả người đầy sát khí, đã giết hơn ngàn vạn người, những quỷ thần tiểu tà lại càng không dám đối đầu với hắn ta!”
Lời này vừa nói ra, cả gian phòng đã xôn xao.
Đám người bàn tán sôi nổi, phấn khích không thôi.
“Bích Thuý Ti, có phải là một vị quốc vương nào đó của nước Tô Đan các ngươi không?”
“Ha ha, có gì đáng để đấu giá chứ? Chỉ là một nước nhỏ phiên bang!”
“Nhìn kiểu gì vậy? Đây rõ ràng là kiếm chế tác ở Trung Nguyên!”
Một hồi tranh cãi ầm ĩ, bầu không khí cũng được đẩy lên đến cực điểm.
Trong khi đó, Minh Lan Nhược đang ở trong phòng bao, nàng giống như rơi vào hầm băng, ngón tay không tự chủ được mà khẽ run rẩy, siết chặt tay vịn ghế.
Trong đầu nàng toàn là những lời trước đó đã nghe lén được từ chỗ quản gia xấu xa và chủ nhân chợ đen – di vật của Tiêu Soái.
Nếu như thanh kiếm kia và bàn tay xương khô chính là di vật của ngoại tổ phụ…
Thì nó có ý nghĩa gì?
Từ Tú Dật lo lắng nhìn về phía người bên cạnh, im lặng không lên tiếng nắm chặt lấy cánh tay nàng: “Minh tỷ tỷ.”
Minh Lan Nhược im lặng, không nói lời nào.
Trong những tiếng suy đoán ầm ĩ, Bích Thuý Ti đột nhiên duỗi bàn tay đeo găng da, nhẹ nhàng vuốt qua thanh kiếm, chậm rãi nói.
“Bóng tối buông xuống, ta sẽ vung đao Xích Huyết đứng trước ngàn vạn người, máu tươi rải khắp trời đất, thề sống chết không lùi bước!”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ phòng đấu giá đã im bặt, trong lúc nhất thời không khí lặng ngắt như tờ.
Trong khoảnh khắc đó dường như tất cả mọi người như nhìn thấy ở một không gian xa xưa, bầu trời xám xịt, ngàn vạn thiết giáp trầm mặc, ngựa chiến an tĩnh, lá cờ chiến Xích Huyết bay phấp phới.
Ngửi thấy trong không khí… mùi sắt hòa cùng máu.
Cát vàng và bão tuyết xen lẫn nhau, mũi kiếm chỉ hướng, ngọn lửa thiêu đốt lên bầu trời.
Nhìn thấy những tướng sĩ mặc giáp sắt trầm mặc kia nắm chặt đao thương, sau lưng là hàng ngàn bách tính đang sống nhộn nhịp, còn những binh sĩ mặc giáp sắt kia đứng thành phòng tuyến cuối cùng trong cơn bão tuyết đen tối.
Băng giá bão tuyết vùi lấp bọn họ nhưng lại không thể khiến bọn họ lùi bước, xương trắng cũng hóa thành trường thành chắn trước bóng tối.
“Ta ra giá, tám trăm lượng hoàng kim!” Có người đột nhiên hét lên.
“Hàng tốt hiếm có, một ngàn lượng hoàng kim!”
“Ta, ta, ta… Một ngàn năm trăm lượng!”
Bích Thuý Ti mỉm cười: “Tốt, xem ra các vị đã biết đây là gì rồi, đây là di cốt còn sót lại của Nguyên Soái Tiêu gia và thanh kiếm ông ấy đã nắm chặt cho đến khi chết, có người nào đó đã chặt tay ông ấy trước khi thi thể bị chém thành muôn mảnh để làm kỷ niệm – linh hồn của quân đoàn Xích Huyết, bây giờ bắt đầu đấu giá, không có giá sàn và không có giới hạn, mỗi lần tăng giá không dưới hai trăm lượng hoàng kim!”
Nghe thấy những tiếng hô kinh ngạc và tiếng đấu giá đầy phấn khích vang lên gian phòng.
“Ha ha ha… ha ha ha ha… ha ha ha ha ha…” Minh Lan Nhược cười trầm thấp, nàng nắm chặt tay vịn ghế.
Nàng cúi đầu cười đến mức toàn thân run rẩy, cười đến nghiêng ngả, nước mắt cũng trào ra.
Ha ha ha… buồn cười quá, đây chính là những người mà quân đoàn Xích Huyết bảo vệ, là thịnh thế mà bọn họ bảo vệ, đây chính là thiên hạ mà người thân cốt nhục của nàng che chở.
Một bộ xương sắt tính giá bằng cân, nửa đời trung thành tính giá bằng lượng…
Ha ha ha ha…
Ha ha ha…
Dưới lớp mặt nạ Từ Tú Dật sớm đã rơi lệ đầy mặt, nàng ta đưa tay nắm chặt lấy bàn tay Minh Lan Nhược: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ… không thể vội được, tỷ phải chịu đựng, tỷ phải nhẫn nhịn, không được để người khác nhận ra thân phận của tỷ, tỷ không thể tham gia đấu giá!”
Súc sinh, tất cả là súc sinh! Đám người này là lũ súc sinh phát điên!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất