Minh Lan Nhược - FULL

Phụ thân nàng ta từng nói, Bệ Hạ rất không thích Minh tỷ tỷ.
Minh tỷ tỷ đã tìm được cách áp chế Thiên Tử, khiến lão ta chán ghét tỷ ấy nhưng lại không thể giết người được, chỉ có thể ép buộc Minh tỷ tỷ gả vào hoàng gia nhưng điều này không có nghĩa là khi Bệ Hạ bị chạm vào vảy ngược sẽ không giết tỷ ấy hay không động đến Minh gia.
Hiện tại Thiên Tử vẫn là bầu trời đè nặng trên đầu tất cả mọi người!
Hồi lâu sau, Minh Lan Nhược hít một hơi thật sâu, dựa vào ghế, đôi mắt đẹp long lanh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: “Ta vội gì, vội gì? Ôi, ta không vội chút nào, ta chỉ cảm thấy buồn cười thôi, ta họ Minh, người họ Tiêu có liên quan gì đến ta?”
Nàng không vội, không vội chút nào, không phải đã sớm quyết định rồi sao?
Mệnh của ta là do ta quyết định, không phải do trời!
Một ngày nào đó, nàng phải dùng Nghiệp Hỏa thiêu rụi bầu trời này!
Nàng muốn… làm tang lễ cho toàn bộ tôn thất hoàng tộc trong thành, đưa tiễn thiên hạ này của Minh Đế xuống mồ!
Đôi lông mi dày của nàng rũ xuống, nàng đưa mu bàn tay lên chậm rãi lau đi giọt lệ lạnh lẽo rơi xuống cằm, bình tĩnh nhìn phòng đấu giá đang khí thế ngất trời.
Từ Tú Dật nhìn bộ dạng của nàng, mặt nạ che đi hơn phân nửa khuôn mặt của nàng, bản thân cũng có thể im lặng, lặng lẽ ở bên cạnh nàng.
Nàng ta không hiểu tại sao hoàng tộc này, tông thất này lại có thể thối nát và điên cuồng như vậy?
Đây chính là người mà phụ thân nàng ta phục vụ và trung thành sao?
Tại sao?
Từ nhỏ nàng ta đã đọc đủ thứ thi thư, trong sách dạy nàng ta, Thiên Tử giữ biên cương, Quân Vương chết vì xã tắc, quan văn chết vì can gián, quan võ chết nơi sa trường nhưng những gì nàng ấy nhìn thấy lại không phải như vậy!
Hậu duệ của trung thần bị ép phải cúi đầu, quỳ đến nát đầu gối để tỏ lòng thần phục, quân xuống suối vàng, xương cốt hoà vào đất, kẻ gian tà thì thuận buồm xuôi gió, có lợi ích là có thể hy sinh tất cả.
Trong phòng bao cao nhất, chủ nhân chợ đen đeo mặt nạ vàng, khoác áo choàng vàng, nghe thấy giá cả đã đẩy lên đến năm ngàn lượng hoàng kim, tâm tình vô cùng vui vẻ.
“Quả nhiên, xương cốt của người Tiêu gia rất đáng tiền, ha ha ha, thật đáng tiếc năm đó người Bắc Mông bởi vì người Tiêu gia đuổi bọn họ ra khỏi Bắc Thảo Nguyên ngàn dặm, căm hận cả nhà kia thấu xương, nhất định phải dùng vạn ngựa nghiền nát thi thể của bọn họ thành bùn, chỉ đồng ý để chúng ta chặt một tay của Tiêu Soái, nếu có thể để lại đầu của Tiêu Soái hoặc đầu của vị thiếu tướng quân nào đó, có lẽ giá cả sẽ còn tăng gấp đôi!”
Chủ nhân chợ đen cảm thán, Thái Tử cần bạc, quả nhiên là rất dễ kiếm được ở chợ đen.
Thương Kiều lạnh lùng nhìn về phía tình hình náo nhiệt bên dưới, không nói một lời, chỉ liếc nhìn về phía người ở gian phòng bao đối diện.
Thị lực của hắn cực kỳ tốt, có thể nhìn thấy được bóng người yểu điệu lạnh lùng, nàng bình tĩnh một cách bất thường.
Một cô nương tuổi mới tròn đôi mươi chưa từng trải qua nỗi đau tột cùng và ly biệt sinh tử, chưa từng chứng kiến nhiều sự phản bội tàn khốc, sao lại có thể bình tĩnh đến vậy?
Hắn đột nhiên liếc nhìn sang Cáo Bạc.
Cáo Bạc hiểu ý, lười biếng vuốt vuốt cây roi trong tay: “Đây quả nhiên là đồ tốt, chỉ là giá tiền này đúng là quá thấp, không bằng để ta giúp ngươi nâng giá lên?”
Chủ nhân chợ đen sững sờ, còn chưa kịp phản ứng.
Cáo Bạc đột nhiên giơ tay: “Một vạn lượng hoàng kim!”
Giá cả đột nhiên tăng gấp đôi, mọi người có mặt xôn xao bàn tán, giá tiền này gần như có thể mua được nửa toà thành.
Minh Lan Nhược thấy vậy, nàng nheo mắt lại, đột nhiên ra lệnh cho nữ nô hầu hạ nước trà ở bên ngoài: “Đi gọi quản gia của các người đến đây, ta có chuyện muốn thương lượng với hắn.”
“Vâng.” Nữ nô trả lời.
Chỉ sau chốc lát, quản gia mang mặt nạ hề kia đã tới.
Hai “khách hàng lớn” như Minh Lan Nhược và Từ Tú Dật đến đây mà không mua được thứ gì, đương nhiên hắn ta không cam lòng, vừa vào cửa đã ân cần hỏi: “Phía ngài coi trọng món đồ gì?”
Minh Lan Nhược tùy ý đưa cho hắn ta một ly rượu: “Xem nửa ngày cũng chỉ có mấy món này, thú vị hơn chút đó chính là di vật của Tiêu gia, thanh Hồn Thiên Kiếm kia không tệ.”
Cơ thể Từ Tú Dật cứng đờ, Minh tỷ tỷ muốn lấy di vật của Tiêu gia sao?
Nàng ta theo bản năng muốn ngăn cản Minh Lan Nhược nhưng lại sợ giấu đầu lòi đuôi.
Nàng ta đành ho nhẹ một tiếng, làm ra vẻ ghét bỏ: “Không phải chỉ là một thanh kiếm thôi sao, phụ vương chúng ta muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu.”
Quản gia xấu kia uống một ngụm rượu, nói thầm: “Không giống nhau, giá trị của thanh kiếm kia khác, đó là Hồn Thiên Kiếm của Tiêu Soái, giá trị liên thành.”
Minh Lan Nhược nhìn hắn ta uống rượu mình đưa tới, khóe môi hiện ra nụ cười lạnh như băng.
Lúc này buổi đấu giá càng nhiệt liệt hơn, giá cả không ngừng tăng lên.
“Ta ra một vạn hai ngàn lượng hoàng kim!”
“Ta ra một vạn năm ngàn lượng hoàng kim!”
“Ta ra…”
Nghe số ngân lượng tăng lên liên tục, tâm trạng của chủ nhân chợ đen ngồi ở ghế lô cao nhất cực kỳ vui mừng: “Hôm nay giá thị trường không tệ!”
Cáo Bạc cười híp mắt: “Không tệ cái gì chứ, hay là ta ra giúp ngươi nâng giá thị trường, bảo đảm ngươi sẽ lời lớn, ngươi cho ta một vò rượu ngon hôm nay bán đấu giá được không?”
Chủ nhân chợ đen nghe vậy cười nhẹ một tiếng: “Được, vậy phải xem ngươi có bản lĩnh nâng giá hay không.”
Khi đang nói chuyện, Cáo Bạc bỗng nhiên nhìn thấy trong ghế lô đối diện có người giơ bảng: “Hai vạn năm ngàn lượng hoàng kim!”
Hắn ta chỉ cảm thấy bóng người đeo mặt nạ cá vàng đối diện có chút quen mắt, nheo mắt: “Đúng là khách giàu, vừa ra giá đã cao như vậy.”
Chủ nhân chợ đen vui vẻ nói: “Không nhận ra sao, người giơ bảng chính là quý nữ ngang tàng ra tay với ngươi ở khu trưng bày lúc nãy.”
Vừa rồi quản gia xấu phái người nói cho ông ta biết, hình như cặp tỷ muội kia rất có hứng thú đối với di vật của Tiêu gia.
Ánh mắt Thương Kiều cũng dừng ở đối diện, trong mắt có chút âm trầm, hắn nhớ rõ mình đã nói với nàng đừng tùy tiện giơ bảng.
Nàng không tự giơ bảng mà để Từ Tú Dật giơ bảng có thể che giấu thân phận sao? Tiểu nương nương của hắn ngây thơ vượt quá tưởng tượng của hắn!
Hắn lạnh lùng nhìn Cáo Bạc, thay vì để cho các nàng mua được thì chi bằng để cho Cáo Bạc mua lại.
Cáo Bạc hiểu ý, cũng híp mắt cười lạnh: “Ồ, các nàng rất có tiền đúng không, ta ngược lại muốn xem thử xem cuối cùng đồ vật sẽ rơi vào trong tay ai!”
Nói xong, hắn ta đột nhiên giơ bảng: “Ba vạn lượng hoàng kim!”
Sau khi hắn ta bỏ bảng xuống, khách bên dưới vẫn có người tăng giá: “Ba vạn một ngàn lượng hoàng kim!”
Sau đó người trong ghế lô đối diện giơ bảng lần nữa: “Ba vạn năm ngàn lượng hoàng kim!”
Cáo Bạc cũng giơ bảng theo ngay: “Bốn vạn lượng hoàng kim.”
Người trong ghế lô lại giơ bảng: “Bốn vạn năm ngàn lượng hoàng kim!”
Chủ nhân chợ đen nhìn tình huống này, không kìm nổi cười nhạo: “Cáo Bạc, ngươi điên rồi sao, muốn dồn hết tài chính của mình vào chỉ để xả giận thôi sao?”

Ads
';
Advertisement