Minh Lan Nhược - FULL

“Cuối cùng, hoàng đế chơi mãi cũng thành chán, lại sợ người khác phát hiện chân tướng nên đã sai người giải toả bãi săn bắn, năm nay Thái tử chủ động tổ chức, cô nương cũng đừng hiểu lầm đại nhân của chúng ta.”
Thương Kiều nhàn nhạt nhướn mi: “Cáo Bạc, ngươi không muốn giữ móng vuốt nữa rồi.”
Chiếc roi da cứng đờ, lại rút về.
Cáo Bạc ngắm nghía chiếc roi da bên ngoài màn lụa, tiếc nuối không thể nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm của nữ nô bên trong.
Hừ, không biết là báu vật gì khiến vị gia kia động lòng.
Hắn ta cợt nhả nói: “Chậc, đại nhân hiếm khi nhìn trúng một cô nương, sao có thể để nàng hiểu lầm ngài được? Ta đang tốt bụng muốn giải thích đấy chứ, dẫu sao năm đó ngài cứu ta một mạng ở bãi săn bắn, ta lấy thân báo đáp mà ngài lại chê.”
Cô nương bị bán làm nữ nô này chắc chắn căm hận những kẻ quyền quý không đối xử với kẻ khác như một con người, vị đại nhân này luôn làm ra vẻ kiêu căng ngạo mạn, sao có thể chiếm được chân tình của nàng chứ.
Thương Kiều u ám nheo mắt lại: “Cút!”
Cáo Bạc lầm bầm: “Không biết coi trọng tấm lòng của người khác! Đáng đời tên thái giám!”
Vừa dứt lời, một đạo kình phong phóng tới, hắn ta nghiêng người né tránh ngay được, không ngờ vẫn bị bắn vào mặt!
Hắn ta đau đớn kêu rên một tiếng, chảy cả nước mắt, chật vật che cái miệng bị gõ sưng vù vội vã bỏ chạy.
Hừ, sao hôm nay xui xẻo bị đánh vào mặt suốt thế!
Thương Kiều hừ lạnh một tiếng, đang muốn xoay người thì hai cánh tay mảnh khảnh chợt ôm thắt lưng hắn.
“Ngài vất vả rồi, trời không phụ lòng người, nằm gai nếm mật, ba ngàn việt giáp có thể thắng Ngô, ta tin một ngày nào đó, ngài không cần hao tâm tổn sức, thiên hạ ngài hằng che chở sẽ được thái bình thịnh trị.”
Giọng nàng trong trẻo dịu dàng vang lên phía sau hắn thật chậm rãi, từ tốn.
Thiên hạ này chưa từng đối xử tử tế với hắn, sinh ra trong cao quý, thân lại ở chốn thấp hèn.
Hắn ở trong bóng tối, dùng kiếm làm đèn, soi sáng con đường phía trước cho những kẻ thấp hèn.
Thương Kiều im lặng một lát, rồi bỗng nhiên cười nhẹ: “Có vẻ như, tiểu nương nương xem Gia là một nhân vật chính nghĩa vĩ đại, chỉ cần ta làm ra vẻ chính nhân quân tử là có thể khiến nàng động tâm sao?”
Khuôn mặt nhỏ của Minh Lan Nhược dựa vào sau lưng hắn, từ từ nói: “Thiên Tuế Gia làm kẻ tiểu nhân cũng không sao, chỉ cần ta thích là được.”
Hắn cười khẽ: “Được, đây chính là nàng nói.”
Thương Kiều xoay người, ôm nàng vào lòng, nâng cằm nàng lên, thong thả ung dung nói: “Ta sẽ nhớ kỹ lời nàng, không cần lừa dối ta, Nhược Nhược.”
Trong lòng Minh Lan Nhược giật mình, đây là lần đầu tiên hắn gọi nàng như vậy.
Mang theo một tia thiếu niên kiêu ngạo và cố chấp tìm kiếm sự đảm bảo.
Nàng nhướng mày, nắm lấy tay hắn: “Dù ta có lừa dối ngài hay không thì ngài cũng sẽ không buông tha ta, phải không?”
Hắn cười khẽ, không che giấu sự chiếm hữu gần như bệnh hoạn trong mắt: “Tiểu nương nương thật thông minh, làm Gia không có lúc nào không muốn ăn nàng.”
Minh Lan Nhược im lặng một hồi.
Sau đó, nàng nói lời thấm thía: “Ngài đã ăn qua, làm người phải có tiết chế, không thể lúc nào cũng đòi hỏi. Rau hẹ phải cắt từng đợt, bằng không sẽ không còn nữa.”
Hiện tại bệnh vẫn chưa khỏi, là thái giám mà vẫn còn tham ăn như vậy thì sau này phải làm sao?
Thương Kiều dừng lại một chút, buồn cười rúc vào cổ nàng: “Được, Gia sẽ cố gắng.”
Nàng cảm nhận được hơi thở nóng rực từ hắn, mặt ửng đỏ, tâm trạng trở nên phức tạp.
Nam nhân mâu thuẫn phức tạp này… Có đôi khi thật sự khiến nàng không biết phải làm sao.
Cuối cùng, hai người chọn cách tách nhau ra để đi phòng đấu giá, không đi cùng nhau ra ngoài để tránh rủi ro.
Thương Kiều đi trước, dẫn dắt sự chú ý của một nhóm thủ vệ.
Minh Lan Nhược lúc này mới che giấu thân phận, lặng yên không một tiếng động rời đi.
Tuy nàng không có võ nghệ nhưng nàng là nữ thám tử, kiếp trước đã học được nhiều kỹ năng ẩn nấp và trốn tránh, thuận lợi rời khỏi khu vực triển lãm.
Ở bên ngoài phòng đấu giá, nàng gặp được Từ Tú Dật.
“Minh tỷ tỷ, tỷ có ổn không?” Từ Tú Dật thấy Minh Lan Nhược an toàn, thấy nàng không có gì khác thường mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Minh Lan Nhược gật đầu: “Ta vẫn ổn.”
Nàng thấy Từ Tú Dật cầm kiếm trong tay, nhướng mày: “Sao thế, vừa rồi muội ra tay với người khác à.”
Nét mặt Từ Tú Dật có hơi bất an và hối hận: “Cảnh Minh không thể tiến vào khu bán đấu giá, nàng ấy bảo ta nghĩ cách tiếp ứng tỷ nhưng hình như ta đã làm hỏng chuyện…”
Nàng ta hành động quá lỗ mãng, đi thẳng đến khu triển lãm đã khiến cho người khác chú ý, lỡ như tên Cáo Bạc kia lắm miệng thì có thể sẽ làm kinh động đến người trong chợ đen, dẫn đến việc thân phận của các nàng bị bại lộ.
Nàng ta cái khó ló cái khôn, trực tiếp động thủ và khiêu khích để làm phân tán sự chú ý của hắn ta, từ đó thuận lợi thoát thân.
Minh Lan Nhược nhíu mày, Cáo Bạc… Hình như là nam nhân vừa rồi nói chuyện cùng Thương Kiều.
Nàng vỗ vai Từ Tú Dật: “Muội đã làm rất tốt, muội cũng chưa có kinh nghiệm ứng phó với những tình huống phức tạp”
Cảnh Minh và Xuân Hoà đã được rèn luyện lâu dài trong chiến trường và đại trạch viện, vì vậy không thể dùng yêu cầu của họ để đo lường một tiểu thư khuê các như Tú Dật.
Biểu hiện của Từ Tú Dật hôm nay đã khiến nàng phải lau mắt mà nhìn.
“Sao hai vị khách quý vẫn còn ở đây? Hội đấu giá đã tiến hành hơn phân nửa rồi.” Quản gia đeo mặt nạ hề dẫn người ra ngoài, thấy các nàng vội tiến lên nịnh nọt nói.
Minh Lan Nhược và Từ Tú Dật liếc nhìn lẫn nhau, cùng nhau bước vào phòng đấu giá và được dẫn đến khu vực ghế lô dành cho khách quý ngồi xuống.
Minh Lan Nhược quan sát xung quanh, đúng như dự đoán, hội đấu giá đang diễn ra rất sôi nổi, hàng hóa trưng bày đã qua một vòng đấu giá ầm ỹ.
Nàng ngồi xuống, vừa uống trà vừa xem trong chốc lát.
Một con hắc báo hiếm thấy từ Trung Nguyên bị nhốt trong lồng, được một nhóm nam nhân giành giật với số tiền lớn.
Nguyên bộ trang sức sang trọng từ Đại Thực Đế quốc, còn lại là một nữ tử được kim chủ cướp được.
Ngoài ra, một nam nô tóc vàng, mắt xanh, bị lột quần áo trưng bày thân thể của mình.
Làm tất cả người ở đây phát ra tiếng cười quỷ dị.
Từ Tú Dật cúi đầu không dám nhìn nhưng cũng không khó chịu giống như trước đây.
Minh Lan Nhược nhàn nhạt nhìn, hai kiếp làm người, năm đó thuộc hạ của nàng cũng có những thám tử nam như vậy.
Chỉ là… Minh Lan Nhược không thể không chú ý đến một ánh mắt sắc bén và âm trầm từ khu ghế lô cao cấp ở phía đối diện, dường như muốn đâm thủng nàng.
Minh Lan Nhược: “…”
Thôi được rồi, có lẽ đây là điều cấm kỵ của đại thái giám, hắn không muốn nàng nhìn nam nô.
Không bao lâu sau, một nữ nô có mái tóc màu hạt dẻ, chân dài, xuất hiện trên sàn đấu giá. Ả ta có nhiều vết tích trên cơ thể như dấu hôn, vết roi…
Nhưng dường như ả ta rất thích trạng thái hiện tại của mình, uốn éo cơ thể và trưng bày những tư thái quyến rũ, đặc biệt là với khu vực ghế lô cao cấp, khiến đám khách nam ra giá điên cuồng.

Ads
';
Advertisement