Thương Kiều nhìn nàng, chợt đưa tay ra sửa sang lại áo choàng thay nàng: “Nàng biết chủ nhân của món đồ đấu giá đêm nay là Tiêu gia.”
Hắn dùng câu khẳng định.
Minh Lan Nhược dừng lại, biết rõ không thể qua mắt hắn, nàng gật đầu: “Vâng, ngài cũng biết mà.”
Thân phận của hắn không tầm thường, chắc hẳn vừa rồi Bích Thúy Ty đã báo cho hắn biết.
Đôi mắt phượng của Thương Kiều u ám: “Mặc kệ là vật gì, nàng cũng đừng dại dột động đến, rời xa tất cả mọi thứ của Tiêu gia càng tốt.”
Minh Lan Nhược nhìn hắn, chỉ sợ chút nữa nàng đã buột miệng nói nàng không làm được.
Chẳng những nàng cách xa mọi thứ của Tiêu gia, mà còn là người kế vị duy nhất được thế lực của Tiêu gia công nhận.
“Tại sao vậy, Tiêu gia đã diệt môn gần hai mươi năm, còn uy hiếp được ai nữa, nếu như ta có thể lấy lại di vật của ngoại tổ phụ thì hẳn là mẫu thân ta trên trời cũng được an ủi phần nào.” Nàng bình tĩnh hỏi.
Trong mắt Thương Kiều toát lên vẻ phức tạp, thản nhiên nói: “Tiêu gia là vảy ngược của bệ hạ. Năm đó bệ hạ lên ngôi có rất nhiều người bất mãn, gia chủ Tiêu gia lúc đó còn đang canh gác biên cương, rất nhiều người mong muốn Tiêu gia phất cờ nổi loạn.”
Sau đó Tiêu nguyên soái dẫn theo mấy vị tướng quân thì toàn bộ chết trên chiến trường, người già, phụ nữ, trẻ nhỏ của Tiêu gia trên dọc đường cũng gặp chuyện bất trắc trên đường Phù Linh. Không ngờ sau đó vẫn có người dùng cờ Tiêu gia và tiên đế để làm phản, trước kia Đông Xưởng tiêu diệt mấy vị phiên vương kia cũng vì họ lấy danh nghĩa rửa oan cho Tiêu gia và tiên đế.
Cho nên tới tận bây giờ, Tiêu gia vẫn là cái gai kiêng kị nhất tồn tại trong lòng bệ hạ.
Minh Lan Nhược ủ rũ: “Thân phận ta đặc biệt, tuy là nữ nhi Minh gia, nếu dính vào đồ vật của Tiêu gia, e rằng bệ hạ sẽ nghĩ ta hai lòng.”
Kỳ thực nàng đã sớm biết uý kị của Minh Đế, song nàng vẫn không nghĩ Tiêu gia còn có uy lực như vậy.
“Nàng biết là tốt rồi, lát nữa mặc kệ họ bán đấu giá vật gì, hứa với ta, nàng nhất định không được ra mặt.”
Thương Kiều nhìn nàng thật sâu, đôi mắt tối tăm thâm trầm dường như có thể soi tỏ nội tâm nàng.
Minh Lan Nhược ngẩng đầu, nhẹ nhàng thở dài: “Được, ta biết rồi.”
Hắn muốn tốt cho nàng, làm sao nàng không hiểu được.
Thương Kiều đột nhiên nói cho nàng một tin tức: “Chủ nhân thật sự của chợ đen chính là bệ hạ.”
Đồng tử Minh Lan Nhược hơi co lại, không dám tin nhìn hắn: “Hả?”
Thương Kiều cười khẩy: “Chứ nàng nghĩ tại sao ta lại ở đây, đương nhiên là phụ trách giám sát để chợ đen ổn định rồi.”
Chợ đen là một tồn tại bất thường, năm đó Minh Đế lên ngôi cũng dựa vào chợ đen để tích góp tiền bạc cho cuộc phản loạn của lão ta, sau khi đoạt được ngai vị thì ném chợ đen sang cho Thái tử.
Thái tử kiểm soát thị trường chợ đen. Mấy năm nay tuy Minh Đế không để tâm đến nhưng thế lực của Minh Đế ở chợ đen không thể coi thường được.
Minh Lan Nhược bỗng ngước mắt lên nhìn hắn: “Chuyện bãi săn bên ngoài, ngài có biết gì không?”
Thương Kiều nhàn nhạt nói: “Năm đó tông thất và quý tộc ủng hộ bệ hạ cần trò tiêu khiển, Thái tử và bệ hạ lại cần tiền, ăn nhịp với nhau, bách tính muôn dân đâu đáng là gì.”
Minh Lan Nhược không chịu được, thấp giọng nói: “Ngài không ngăn cản sao, năng lực hiện tại của ngài rõ ràng có thể làm được, kẻ yếu không nên bị chà đạp!”
Nàng không có cách nào quên được ánh mắt sợ hãi, thống khổ đau đớn và khao khát được sống sót của những người bên trong bãi săn bắn.
Nàng cũng từng trong vị thế của “kẻ yếu” bị chà đạp, hành hạ, đương nhiên hiểu rõ những bất công, không cam lòng.
Thương Kiều nhìn nàng một hồi lâu, nở nụ cười hời hợt quyến rũ: “Tại sao nàng muốn ta ngăn cản, ta chính là một nịnh thần, nàng quên rồi sao, kẻ yếu không bị chà đạp, lẽ nào cường giả lại bị chà đạp?”
Minh Lan Nhược nhìn hắn, tâm tình phức tạp không nói lời nào.
“Sao thế, có phải nàng nghĩ ta là người vừa ác độc nham hiểm lại vừa ti tiện đến ghê tởm không?” Hắn u ám mỉm cười, đưa tay giữ lấy mặt nàng, không để cho nàng quay đi chỗ khác.
Đột nhiên hắn đợi chờ trông thấy trong mắt nàng toát lên sự sợ hãi đến kinh tởm hắn, giống như bao người khác vẫn thường nhìn hắn.
Bọn họ hận hắn, sợ hắn nhưng vẫn phải luồn cúi trước mặt hắn.
Tiểu nương tử của hắn nhiều năm trước không phải cũng như vậy sao?
Lần này Minh Lan Nhược không né tránh ngón tay hắn, chỉ ngẩng đầu lên nhìn hắn thật sâu, bỗng nhiên nói: “Ngài rất muốn ta chán ghét ngài sao?”
Nếu không thì sao lại nói những lời đó?
Thương Kiều ngây ngẩn, không ngờ nàng lại hỏi ngược hắn.
“Ta thích Thương Kiều hiện tại thiên vị ta, mặc kệ nhân thế có ra sao, mãi mãi thiên vị ta, ta chỉ cần đứng ở sau lưng Thương Kiều, chờ ngày ngài không thiên vị ta nữa thì nói cho ta biết, ta sẽ chán ghét ngài. Nhưng không phải hiện tại.”
Minh Lan Nhược chậm rãi nói, học theo điệu bộ của hắn, đưa tay chỉnh lại vạt áo bị hắn xé ra.
Nàng không muốn nhìn thân thể nam nhân khác
Dù cho trước mặt nàng là một thái giám.
Thương Kiều nhìn nàng, trong lòng nhộn nhạo hết lên, không kiềm chế được mà phá lên cười, đột ngột cúi xuống ngậm lấy môi nàng, hung hăng tiến vào trong tham lam mút hết những ngọt ngào của nàng.
Một lúc lâu hắn mới buông môi nàng ra, cạ chóp mũi trên trán nàng, giọng cười khàn khàn: “Tiểu nương tử, nàng thật biết cách khiến gia quyến luyến không rời được.”
Hắn đợi tiểu nương tử này trưởng thành, nàng có thể khiến hắn hoan lạc.
Hắn sao có thể không thiên vị nàng cho được, nàng là đoá hoa nhỏ và niềm hy vọng hắn đã ngắm nhìn từ bé đến lớn.
Minh Lan Nhược bị hắn hôn đến độ khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, lấy tay lau nước bọt dính trên khoé môi, hừ nhẹ: “Hiện tại có thể nói chuyện đàng hoàng chưa?”
Quay trở lại chuyện bãi săn bắn đó, hắn trở thành Đốc chủ Đông Xưởng lạnh lùng tàn nhẫn.
Thương Kiều lấy chiếc găng tay da màu đen mỏng manh tinh xảo đeo lên bàn tay thon dài tái nhợt: “Thời điểm ta mới vừa vào Đông Xưởng, năm nào ta cũng là người chiến thắng cuối cùng trong bãi săn bắn khiến bệ hạ rất vui mừng.”
Ấn đường Minh Lan Nhược nhăn nhó, hắn là người thắng? Lẽ nào hắn thường xuyên chơi trò săn bắn thường dân để lấy lòng hoàng đế không?
Thương Kiều nhàn nhạt nói thêm một câu: “Quên chưa nói, ta là kẻ bị săn.”
Minh Lan Nhược cả kinh, không dám tin nhìn hắn: “Ngài…”
Hắn là kẻ bị săn giết ư?
Thương Kiều vẫn điềm nhiên như thể đang nói về hồi ức: “Bệ hạ và hai vị phi tần xuất thân gia tộc võ tướng, thành thạo bắn cung cưỡi ngựa, bắn cung rất nhanh nhưng ta nhanh hơn so với bọn họ, lần nào cũng có thể bắt được cung tên bắn tới của bọn họ.”
Một tiếng cười quyến rũ cợt nhả hắn đột ngột vang lên bên ngoài chiếc lồng.
“Vị đại nhân này của chúng ta thể hiện bản lĩnh vì danh tiếng, chẳng biết đỡ được bao nhiêu mũi tên bị ném vào bãi săn cùng với mũi tên của dân thường, vẫn có thể dụ hoặc được hoàng đế và phi tần sủng ái hắn, đúng là người có bản lĩnh.”
Cùng lúc đó, một chiếc roi da được đưa vào để vén màn lụa của chiếc lồng lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất