Minh Lan Nhược - FULL

Hắn ta cũng thấy Minh Lan Nhược đã thay một bộ váy tím nhạt, không phải là hỉ phục lúc trước.
Thượng Quan Hoành Nghiệp cau mày hỏi: “Hỉ nương và nhóm hỉ bà đi đâu rồi?”
Lúc này hắn ta mới để ý căn phòng động phòng, ngoài dán hai chữ “Hỉ” lên trên tường và đổi đệm giường thành màu đỏ thì mọi thứ được bố trí khá đơn giản, có thể nói là sơ sài.
Chỉ có một cành tùng lớn màu đỏ làm tăng thêm không khí vui mừng.
Minh Lan Nhược ngồi xuống bàn nhỏ bên cửa sổ, vừa pha trà vừa nhẹ nhàng nói: “Các nàng đi rồi. Ngồi đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Trong mắt Thượng Quan Hoành Nghiệp lóe lên ánh sáng kỳ lạ, khuôn mặt tuấn tú xụ ra.
Hắn ta bước tới trước mặt nàng ngồi xuống, bất mãn nói: “Minh Lan Nhược, hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta, cho dù nàng bất mãn vì không thể trở thành chính phi thì cũng không nên bỏ qua những lễ nghi cuối cùng này!”
Nàng lại dám đuổi hết hỉ nương và hỉ bà, để lại lễ nghi cuối cùng không hoàn thành, vậy tính là hôn lễ gì chứ?
Xuân Hòa thấy các chủ tử muốn nói chuyện, vội ra hiệu cho Tiểu Diễm Tử rời đi.
Tiểu Diễm Tử cũng ngoan ngoãn đi theo nàng ấy ra ngoài nhưng không đi nhĩ phòng: “Thiên Tuế Gia có dặn, phải luôn ở bên cạnh Minh phi.”
Xuân Hoà trông hắn cố chấp như vậy, lắc đầu xoay người rời đi, tiểu tử này nguyện ý canh giữ thì cứ canh giữ đi.
Tiểu Diễm Tử híp mắt, im lặng thúc giục nội lực, ngừng thở là có thể nghe thấy cuộc nói chuyện trong phòng.
Trong phòng, Minh Lan Nhược đưa cho Thượng Quan Hoành Nghiệp một ly trà: “Tần Vương điện hạ hẳn là rất rõ ràng, cuộc liên hôn này là ta muốn bảo mệnh, ngươi muốn lấy được chỗ tốt từ trên người ta, một khi đã như vậy thì sao không làm đơn giản hơn một chút?”
Minh Lan Nhược thẳng thắn chỉ ra bản chất của cuộc liên hôn này khiến biểu cảm trên mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp xụ ra.
Hắn ta lạnh lùng nói: “Thế thì sao? Sau này nàng vẫn là thê tử của ta!”
Minh Lan Nhược đặt ly trà xuống trước mặt hắn ta, mỉm cười sửa đúng: “Là thê trên danh nghĩa, ta sẽ không trở thành gánh nặng của ngươi, cũng sẽ không tranh giành gì với Tần Vương phi Chu Trường Nhạc, hơn nữa ta sẽ giúp ngươi đánh bại Thái Tử!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp cười nhạt một tiếng, mắt phượng trở nên sắc bén: “Nàng đã là thê của bản vương, ở trong mắt mọi người nàng chính là người cùng thuyền với ta, nàng có nghĩ đến việc nàng trợ giúp ta đánh bại Thái Tử, chỉ có ta bước lên ngôi vị hoàng đế thì nàng và Minh Quốc Công Phủ mới sẽ không chết không nơi táng thân!”
Minh Lan Nhược nhấp một ngụm trà, tán thưởng vỗ tay: “Không tồi, đây mới là người quyết đoán, không nhân nhượng. Tần Vương điện hạ đúng là người không nương tay tính kế với người bên gối, mà không phải là tên ngốc cả ngày luôn nghĩ nữ tử trong thiên hạ ai cũng yêu ngươi!”
“Minh Lan Nhược!” Thượng Quan Hoành Nghiệp bực bội lạnh mặt quát.
Nàng nghĩ hắn ta nghe không hiểu những lời châm biếm này sao!
Minh Lan Nhược từ tốn nói tiếp: “Nhưng Thái Tử điện hạ cũng nói, chỉ cần ta có thể châm ngòi mâu thuẫn nội bộ trong Tần Vương phủ, chẳng hạn như giữa ngài và mẫu thân của ngài, Chu gia, còn có rất nhiều người duy trì ngài bất mãn ta làm bình thê, chờ đến khi hắn ta bước lên ngôi vị hoàng đế, hắn ta cũng sẽ bảo vệ ta và Minh Quốc Công Phủ bình an.”
“Nàng…” Thượng Quan Hoành Nghiệp ngây người, không hiểu vì sao Minh Lan Nhược có thể thẳng thắn nói ra những âm mưu quỷ kế đó.
Nàng sẽ không sợ sau này Chu gia hoặc là người ủng hộ hắn ta xảy ra chuyện, hắn ta sẽ nghi ngờ nàng sao?
“Nàng cũng tin lời ma quỷ của Thái Tử sao, nàng tin tên ngụy quân tử kia còn không bằng tin tên tiểu nhân như bản vương, hắn ta là loại người vừa bước lên đế vị chỉ sợ sẽ thanh toán nàng và Minh Quốc Công Phủ đầu tiên!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp cười lạnh, bưng chén trà lên uống một ngụm.
Ít nhất giờ đây hắn ta không che giấu tham vọng và lợi dụng đối với nàng.
Minh Lan Nhược cười khẽ: “Đúng vậy, tiếc rằng Chu gia và nhiều người ủng hộ điện hạ lại muốn ta chết.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp ngẩn người, nhíu mày, sau đó lạnh lùng nói: “Đó chỉ là việc nhỏ, ta sẽ giải quyết.”
Cữu cữu bọn họ… Nếu biết Minh Lan Nhược đã bị hắn ta lợi dụng thì tất nhiên sẽ không nên làm khó nàng nữa.
“Đầu óc của ngươi có thể điều binh khiển tướng trên chiến trường nhưng thật sự không hiểu nổi sự xấu xa và tàn nhẫn trong triều và hậu trạch. Ta và Chu gia đã kết thù không đội trời chung không chết không ngừng. Nếu không phải vậy, ngươi nghĩ tại sao Thái Tử lại giúp ngươi, muốn ta gả cho ngươi? Hắn ta là người làm việc thiện sao?”
Minh Lan Nhược không biết phải nói Thượng Quan Hoành Nghiệp thông minh hay ngốc nghếch, chỉ cười lạnh một tiếng.
Thượng Quan Hoành Nghiệp cứng đờ, hắn ta không ngờ rằng Minh Lan Nhược lại biết rõ cuộc giao dịch giữa hắn ta và Thái Tử.
Minh Lan Nhược nhàn nhạt nói: “Ở trong mắt điện hạ, mạng của ta tùy tiện như vậy sao, ngài có biết lý tưởng của ta là gì không?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhướng mày, nheo mắt nhìn nàng: “Là gì?”
Minh Lan Nhược lấy ly trà từ tay hắn ta, là một đôi với ly trà trong tay nàng, nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp mỉm cười nói: “Là giống như vậy, là ngài và Thái Tử chết hết! Tất nhiên sẽ không có người uy hiếp được ta!”
Chỉ nghe một tiếng “Loảng xoảng”, đã thấy hai cái ly rơi xuống đất, vỡ thành hàng nghìn mảnh vụn.
Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hoành Nghiệp âm trầm xanh mét, tay vội chạm vào bội kiếm bên hông nhưng lại thấy bên hông trống rỗng.
“Điện hạ đã quên hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta, làm gì còn có bội kiếm. Nếu ta muốn giết ngài thì ly trà vừa rồi đã có độc.” Minh Lan Nhược mỉm cười, hiếm khi dịu dàng quyến rũ.
Nhưng ở trong mắt Thượng Quan Hoành Nghiệp lại âm trầm lạnh băng.
Ngoài cửa, Tiểu Diễm Tử lại nở một nụ cười quái dị và vui vẻ.
Minh phi nương nương khi trả thù rất thông minh và có tính toán.
Hắn không tự chủ được nghĩ đến cảm giác mềm mại khi hắn buộc váy cho nàng. Nàng thật sự vừa thơm vừa mềm mại.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn ta âm trầm, buồn bực tức giận nói: “Minh Lan Nhược, nàng thật to gan! Sẽ không sợ tru cửu tộc sao!”

Ads
';
Advertisement