Minh Lan Nhược - FULL

Một lúc sau, Minh Lan Nhược bỗng mỉm cười hỏi: “Ngươi nói Gia các ngươi muốn ngươi tự mình hầu hạ ta đổi hỉ phục?”
Tiểu Diễm Tử hơi ngập ngừng nhưng vẫn gật đầu: “Thưa vâng.”
Minh Lan Nhược nhàn nhạt nói: “Xuân Hòa, ngươi đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn đi, nơi này có Tiểu Diễm Tử hầu hạ là được.”
Xuân Hòa sửng sốt, không dám tin nhìn Đại tiểu thư nhà mình: “Nhưng mà…”
Đôi mắt Minh Lan Nhược sáng lấp lóe: “Đi đi.”
Xuân Hòa chỉ đành xoay người rời đi, trước khi đi còn hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Diễm Tử một cái: “Tiểu thái giám cũng không thể nhìn bậy.”
Tiểu Diễm Tử ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng thưa Xuân Hòa tỷ tỷ, Tiểu Diễm Tử từ trong cung ra, hiểu rõ quy củ nên hầu hạ nữ chủ tử ra sao.”
Nhìn thấy Xuân Hòa rời đi rồi Tiểu Diễm Tử mới đóng cửa lại, vừa xoay người đã thấy Minh Lan Nhược đã cởi được một nửa áo ngoài, để lộ áo trong và xương quai xanh xinh đẹp.
Hắn ngây người ra: “Ngươi…Sao lại…”
Minh Lan Nhược nhàn nhạt nói: “Ngạc nhiên như vậy làm cái gì, không phải ngươi đã từng hầu hạ các chủ tử ở trong cung rồi sao, tới đây cởi áo.”
Đôi mắt to xinh đẹp của Tiểu Diễm Tử hiện lên vẻ phức tạp, sau đó rũ mắt ngoan ngoãn nói: “Vâng.”
Tiểu Diễm Tử tiến lên, thuần thục và nhẹ nhàng giúp nàng cởi áo khoác ngoài: “Vâng, nương nương.”
Khi hắn vừa quay đầu lại, thấy Minh Lan Nhược đã duỗi tay ra, ý bảo hắn giúp nàng cởi váy.
Không hiểu vì sao, khi nhìn nàng bình thản ung dung như vậy, biểu cảm của Tiểu Diễm Tử có chút cứng đờ nhưng ngón tay vẫn rất linh hoạt giúp nàng cởi váy.
Y phục ở đây làm từ giao sa nên vải cực kỳ mềm mại, hơi mỏng và có phần xuyên thấu. Khi chỉ mặc áo trong váy như vậy, eo thon và đôi chân dài của mỹ nhân hiện ra vô cùng rõ ràng.
Tiểu Diễm Tử cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi chân dài tuyết trắng lúc ẩn lúc hiện kia, khóe mắt hơi đỏ lên.
Minh Lan Nhược nhướng mày: “Ngươi cúi đầu thấp như vậy thì làm sao giúp ta thay thường phục?”
Tiểu Diễm Tử ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện lên chút căng thẳng, nhìn giá áo treo hai bộ váy, thấp giọng hỏi: “Nương nương định mặc bộ nào?”
Trong mắt Minh Lan Nhược lóe lên một tia sáng, tinh ranh cười nói: “Chọn bộ váy ngực tề kia đi.”
Tiểu Diễm Tử nhanh nhẹn lấy bộ váy tím nhạt, hầu hạ nàng mặc vào. Nhưng váy ngực tề cần phải thắt dây ngực.
Hắn nắm chặt lấy dây thắt, chần chờ nhìn Minh Lan Nhược, lại thấy nàng mỉm cười hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao…” Tiểu Diễm Tử cúi đầu xuống, giấu đi ánh mắt tức giận, tiếp tục giúp nàng thắt dây ngực.
Cho dù động tác của hắn cẩn thận như thế nào thì cũng khó tránh khỏi chạm vào những nơi cấm kỵ. Nhưng Minh phi nương nương giống như không để ý, chỉ thản nhiên đối mặt.
Trên trán hắn đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, đầu ngón tay hơi run rẩy.
Khi giúp nàng mặc bộ váy tím nhạt xong, hắn không khỏi thấp giọng hỏi: “Minh phi nương nương thực sự quen để nam tử khác hầu hạ như vậy sao?”
Minh Lan Nhược ngồi vào trước gương trang điểm, cười nhạt nói: “Ngươi chỉ là một tiểu thái giám mười mấy tuổi, cũng coi như là nam nhân sao? Trước đây, Thiên Tuế Gia nhà ngươi cũng từng hầu hạ ta trang điểm một hai lần, thủ pháp của hắn không tồi.”
Một câu làm Tiểu Diễm Tử nghẹn họng, không biết nói gì thêm.
Nàng từ tốn nói: “Giúp ta gỡ bỏ những món trang sức trên đầu đi, nặng muốn chết.”
Tiểu Diễm Tử đi đến phía sau nàng, lấy lược thấm dầu mè tường vi, từ từ tháo bỏ các phụ kiện trên búi tóc nàng, chỉ là khi chạm đến bộ diêu.
Đôi mắt to xinh đẹp hiện lên vẻ bất mãn tối tăm: “Nương nương, Thiên Tuế Gia nói ngài không được tháo cái này!”
Minh Lan Nhược nhìn hắn qua tấm gương Tây Dương, đôi mắt sáng cong lên, nhẹ nhàng đáp: “Vậy không tháo.”
Tiểu Diễm Tử cẩn thận thu dọn hỉ bào của nàng.
Không bao lâu sau, Xuân Hòa tới chia thức ăn. Minh Lan Nhược điềm tĩnh gọi Xuân Hòa ngồi xuống cùng dùng bữa tối.
Tiểu Diễm Tử tự giác và cẩn thận chia thức ăn cho nàng.
Nàng liếc nhìn thái giám thiếu niên: “Ở đây không có nhiều quy củ như vậy, nếu Gia nhà ngươi muốn ngươi theo ta, vậy ngồi xuống đi.”
Tiểu Diễm Tử ngoan ngoãn lắc đầu: “Ngài dùng bữa đi, hôm nay Tiểu Diễm Tử không đói.”
Trong căn phòng động phòng này, hắn chẳng muốn ăn gì cả.
Đôi mắt to của Minh Lan Nhược lóe lên một tia sáng, không đáp lại hắn, tiếp tục cùng Xuân Hòa dùng bữa.
Xuân Hòa phát hiện Tiểu Diễm Tử dường như rất hiểu rõ khẩu vị Minh Lan Nhược, chia thức ăn luôn đúng ý đại tiểu thư, cẩn thận vô cùng.
Sau bữa ăn, hắn lấy nước hoa lan, chu đáo hầu hạ Minh Lan Nhược lau tay và rửa mặt.
Xuân Hòa không khỏi cảm thấy buồn bực: “Đốc chủ đặc biệt huấn luyện ngươi để hầu hạ đại tiểu thư sao?”
Tiểu Diễm Tử quen thuộc với thói quen của đại tiểu thư gần như không thua kém gì những người đã cùng nàng lớn lên như bọn họ.
Tiểu Diễm Tử ngẩn ra một chút, cười nhẹ đáp: “Đúng vậy.”
Xuân Hoà không khỏi cảm khái: “Đốc chủ thật sự rất quan tâm đến đại tiểu thư.”
Minh Lan Nhược nhìn sắc trời, nhàn nhạt phân phó Xuân Hòa: “Một lát nữa đi tiền viện xem Tần Vương đã tiễn khách xong chưa, đừng để hắn ta uống quá nhiều, lát nữa sẽ không nói được gì.”
Khi Xuân Hoà trở về, Tần Vương Thượng Quan Hoành Nghiệp cũng đi theo trở lại.
Hắn ta uống không ít nhưng bước chân vẫn vững vàng. Vừa vào cửa đã thấy Minh Lan Nhược đang châm vài chiếc đèn huân hương.
Hương thơm thanh nhã lạnh băng dường như có tác dụng giải rượu, làm cho khiến hắn ta tỉnh táo hơn nhiều.

Ads
';
Advertisement