Nàng lại dám nói trắng ra muốn hắn ta và Thái Tử chết đi!
Đôi mắt Minh Lan Nhược lóe lên tia sáng: “Sao điện hạ sao lại tức giận? Mỗi người sẽ lựa chọn con đường có lợi nhất cho mình. Ngươi ép buộc ta gả cho ngươi, chẳng phải cũng là vì muốn lợi dụng ta để vặn ngã Thái Tử sao?”
Nàng lại lần nữa lấy ra một cái ly đặt ở trước mặt, thong thả ung dung châm trà: “Cuộc liên hôn này chỉ là một cờ hiệu. Mục đích của ta là giữ gìn an toàn cho bản thân và gia đình. Sau khi đánh bại Thái Tử, ta và ngươi sẽ hòa ly, nếu ngươi có bản lĩnh thì tự mình đi đoạt lấy ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia.”
Ánh mắt Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn những mảnh sứ vỡ trên mặt đất, rồi di chuyển ánh mắt đến khuôn mặt xinh đẹp của Minh Lan Nhược.
Hắn ta đột nhiên lạnh lùng hỏi: “Nếu cuộc liên hôn này chỉ là một cờ hiệu, cũng chính là ta không thể chạm vào nàng, nàng và ta không phải là phu thê thật sự mà chỉ là đồng bọn hợp tác phải không?”
Minh Lan Nhược mỉm cười: “Đúng vậy.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp đưa đập mạnh lên bàn “bang” một tiếng, giữ chặt cổ tay Minh Lan Nhược, gương mặt tức giận.
“Minh Lan Nhược, cho nàng mặt mũi đúng không, lúc trước là nàng đuổi theo ta, hiện tại được như ước nguyện, nàng lại làm ra điệu bộ này. Là vì muốn trả thù năm đó bản vương đã từng lợi dụng nàng, hay vì ghen ghét với Chu Trường Nhạc chiếm vị trí chính phi?”
Sao nàng dám đưa ra yêu cầu hoang đường không cho hắn ta chạm vào nàng như vậy!
Hắn ta bóp chặt mặt nàng, cúi đầu muốn cưỡng hôn nàng.
Minh Lan Nhược nhanh chóng dùng tay áo che mặt mình, lạnh lùng nói: “Thượng Quan Hoành Nghiệp, ta đã từng nói rồi, lúc trước ta mắt mù mới coi trọng ngươi. Nếu ngươi nghĩ đây là sự trả thù, cũng không sao. Nhưng nếu ngươi dám vô lễ với ta thì ngươi sẽ phải đối mặt với một thê tử luôn sẵn sàng phản bội và hãm hại ngươi!”
“Nàng!” Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn nàng lạnh băng bình tĩnh, nét mặt thay đổi thất thường, tâm trạng căng thẳng.
Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên buông nàng ra, khuôn mặt tuấn tú dần trở nên bình tĩnh.
“Thành bá nghiệp giả, không câu nệ tiểu tiết, bản vương muốn vị trí kia, không thiếu dùng thủ đoạn, mỗi người sẽ có giá trị của riêng mình, trước kia là ta xem nhẹ nàng, xin lỗi.”
Đây là lần đầu tiên hắn ta giải thích với nữ nhân, từ nhỏ hắn ta đã được dạy dỗ nữ nhân chỉ phân thành hai loại, đó là hữu dụng và vô dụng.
Hữu dụng có thể là một đối tác liên minh, hoặc là người ấm giường, hoặc là để sinh con nối dõi và củng cố hậu trạch.
Trước kia Minh Lan Nhược giống như Chu Trường Nhạc, có lòng ghen tị và bối cảnh mạnh, mẫu thân đã vì hắn ta lựa chọn Chu gia có được quyền lực trong quân.
Minh Lan Nhược thông minh hơn Chu Trường Nhạc một chút, phù hợp với vai trò là con đao đặt bên cạnh kẻ thù. Vì vậy, hắn ta muốn nàng gả cho Thái Tử để lợi dụng nàng đâm sau lưng Thái Tử.
Nhưng hiện tại, hắn nhận ra nàng lại phù hợp hơn để trở thành đồng bọn, một thanh bảo kiếm đặt bên người.
Đây là lần đầu tiên hắn ta kiên nhẫn giải thích, cũng coi như đang khuyên nhủ nàng, cũng là một hình thức tôn trọng nàng.
Minh Lan Nhược ngơ ngác nhìn hắn ta, không biết vì sao, mặc dù nàng đã sớm không còn cảm giác gì với Thượng Quan Hoành Nghiệp, chỉ còn lại sự lạnh lùng và căm hận nhưng khi nghe hai từ “Xin lỗi”, trái tim nàng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực.
Cảm giác toàn bộ tinh thần trở nên mơ hồ.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn nàng có vẻ không ổn, khuôn mặt tinh xảo dần tái nhợt, cơ thể nàng lung lay như sắp ngã xuống.
Hắn ta nhíu mày, nhanh chóng đỡ lấy nàng và ôm vào lòng: “Nàng làm sao vậy?”
Minh Lan Nhược không thể nói thành lời, trên trán nàng đẫm mồ hôi lạnh, cả người nàng run rẩy trong lòng hắn ta, không thể cử động.
Nàng không biết vì sao mình lại như vậy.
Cảm giác như hồn phách đang bị rút ra khỏi cơ thể.
Thượng Quan Hoành Nghiệp luống cuống, định gọi người: “Người tới…” Nhưng ngay sau đó, Minh Lan Nhược đột nhiên siết chặt cánh tay hắn ta, thở dài một hơi: “Ta… không sao.”
Những nỗi đau và tro vụn đen tối trong lòng nàng dần dần tan biến, nàng cảm thấy tỉnh táo đến kỳ lạ.
Trong khoảnh khắc đó, nàng bỗng hiểu ra rằng nỗi đau này có thể là dư âm của cái chết ở kiếp trước, là nỗi bất mãn và lưu luyến chưa nguôi ngoai đối với Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Dù sao sau khi Thượng Quan Hoành Nghiệp thừa nhận hắn ta lợi dụng và mưu mô, cuối cùng còn nhìn thẳng vào nàng nói lời xin lỗi.
Nó đã hoàn toàn tan biến. Đêm khuya nàng không còn phải thống khổ hoài nghi xem có phải mình đang nằm mơ hay không. Từ đây có thể bước tiếp với tâm trạng nhẹ nhõm.
Năm đó là nàng làm sai, chọn sai con đường, cho dù quỳ xuống cũng phải đi xong, những trả giá ở kiếp trước là nàng nên chịu.
Nếu như bây giờ nàng nắm quyền lực và phải đối đầu với thiên hạ, có lẽ nàng cũng sẽ không ngần ngại lợi dụng người khác. Trong cuộc đấu tranh quyền lực hoàng quyền không thể tránh khỏi việc dính líu đến máu và sự hy sinh.
Nhưng nàng sẽ không giống như Thượng Quan Hoành Nghiệp, sẵn sàng lợi dụng tình cảm của nữ nhân để đạt được mục đích của mình.
Nhưng… Ai bảo nàng coi khinh mình, trong mắt chỉ có nam nhân, bản thân mình còn coi khinh mình thì cũng không trách người khác càng coi khinh nàng.
Minh Lan Nhược hít sâu một hơi, lòng nàng giờ đây hoàn toàn tỉnh táo.
Đôi mắt nàng cong nhẹ, mỉm cười đưa cái ly trên bàn cho hắn ta: “Nếu điện hạ đã có thể nói rõ những điều này với ta thì ngài hẳn hiểu rằng việc chúng ta làm phu thê trên danh nghĩa và hợp tác là lựa chọn tốt nhất.”
Cả người nàng vẫn còn yếu ớt, chưa có sức lực để thoát khỏi vòng tay hắn ta.
Cô nương trong lòng ngực mềm mại ngập tràn mùi hương, khuôn mặt tuấn tú lạnh băng của hắn ta tỏ ra cáu giận, không tự chủ được ôm chặt nàng vào lòng, hầu kết lăn lộn một chút.
Hắn ta biết nàng nói đúng, nàng tuyệt đối không phải là nữ nhân có thể tùy tiện coi khinh, nàng không muốn làm phu thê với hắn ta.
Hắn ta nhìn cái ly trong tay, hiểu rằng nếu uống nó thì tức là đồng ý với đề nghị của nàng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất