Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của hắn bỗng trở nên u ám: “Sao nữ nhân này… lại có thể trở thành thê tử của người khác?
“Tiến cung!” Thương Kiều đeo khăn che mặt màu vàng lên, nhìn mình trong gương, lạnh lùng nói.
Lễ Vương phủ
Minh Lan Nhược đang ở trước gương nhìn vạt áo chung quanh thân đối màu đỏ nhạt cùng váy hoa văn mặt ngựa màu lam nhạt của mình, lại đỡ chiếc đèn lồng hoa sen ngọc trên búi tóc tinh xảo lắc lư từng bước.
“Có phải là hơi long trọng quá rồi không?” Nàng lúng túng tự nói.
Cảnh Minh che miệng khẽ cười: “Long trọng chỗ nào, hôm nay Thiên Tuế Gia xuất quan, người nên mặc trang phục của nhất phẩm mệnh phụ đi nghênh đón mới đúng.”
“Hừ, nói bậy, tiểu nha đầu biết trêu chọc ta rồi.” Minh Lan Nhược tiện tay gõ trán Cảnh Minh.
Nàng suy nghĩ một chút, thuận tay cài chiếc trâm Phỉ Thúy Hải Đường ở bên tóc mai, cong đôi mắt sáng hừ nhẹ: “Ta không phải là trang điểm vì hắn, là ta thấy sắc trời tốt, muốn tự trang điểm!”
Nhìn dáng vẻ ngạo kiều của chủ tử, Xuân Hòa cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Thu dọn thỏa đáng, Minh Lan Nhược dẫn Xuân Hòa ra ngoài.
Lại không ngờ vừa tới cửa lớn đã nhìn thấy bên ngoài có một cái rương màu đỏ được người ta diễn tấu sáo và trống, khiêng tới Vương phủ.
Minh Lan Nhược nhìn nam tử tuấn khốc cưỡi trên ngựa kia, ấn đường nhíu lại, tên Tần vương này tới đây làm gì?
Thượng Quan Hoành Nghiệp cưỡi ngựa nhìn thấy bóng hình xinh đẹp duyên dáng trước cửa Điệu vương phủ.
Hắn ta vẫn luôn biết Minh Lan Nhược từng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành nhưng từ sau chuyện năm năm trước, nàng sẽ không ăn mặc xinh đẹp nữa, thích ăn mặc thanh tịnh khiêm tốn.
Nhưng hôm nay, nàng mặc đồ có màu sắc tươi đẹp như ánh bình minh, chiếc trâm ngọc quý hiếm làm lộ ra ngũ quan và khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng diễm lệ của nàng.
Chỉ vừa đứng ở nơi cao vút kia đã khiến cho ánh sáng của những người chung quanh người ảm đạm, tựa bông tường vi nở rộ giữa mưa xuân.
Thượng Quan Hoành Nghiệp chỉ cảm thấy trong lòng hơi chấn động, bỗng nhiên hiểu được tại sao phụ hoàng lại sủng hạnh Xuân Chiêu Nghi loại nữ tử phong tình kiêm cả thiếu nữ cùng phụ nhân này.
Nụ hoa đang chớm nở tự có vẻ đẹp nhưng lại không đẹp bằng hoa thơm ngào ngạt.
Thượng Quan Hoành Nghiệp xuống ngựa, mỉm cười tiến lên: “Lan Nhược, hôm nay rất đẹp.”
Nàng vì nghênh đón hắn ta mới trang điểm như này sao? Thật sự là nữ nhân khẩu thị tâm phi!
“Điện hạ tới nơi này làm gì?” Minh Lan Nhược lãnh đạm hỏi.
Đối với sự lãnh đạm lơ đễnh của nàng, Thượng Quan Hoành Nghiệp chỉ cho là nàng còn đang không được tự nhiên: “Phụ hoàng ban bảng hiệu cho Minh phi phủ, lại giao trách nhiệm Nội Đình Ti cùng Tần vương phủ đưa một trăm năm mươi món sính lễ còn lại cho nàng.”
Minh Lan Nhược sững sờ, trong lòng sáng tỏ: “Vậy xin điện hạ cho người mang vào đi.”
Nàng suýt chút nữa đã quên, dặn dò Xuân Chiêu Nghi ở bên Hoàng đế bỏ chút công phu, bảo lão già chết tiệt kia đưa sính lễ còn thiếu tới cho nàng!
Lão hoàng đế lừa gả nàng cho Tần vương, nàng không lừa đủ tiền của hắn ta thì làm sao được!
Thượng Quan Hoành Nghiệp thấy sắc mặt nàng khá hơn một chút, tưởng là hắn ta tự mình đưa sính lễ tới, làm cho Minh Lan Nhược vui mừng, mỉm cười kéo tay nàng…
“Đi thôi!”
Minh Lan xoay người một cái, dứt khoát tránh tay hắn ta: “Ngài bỏ vào là được rồi, ta còn phải đến Đông Xưởng, không phụng bồi.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp không thoải mái, xoay người chắn ở trước mặt của nàng: “Nàng muốn đi đón Cửu Thiên Tuế xuất quan?”
“Đúng vậy, hôm nay cữu cữu lão nhân gia xuất quan, mọi người nên đi chúc mừng, ngài không đi ư?” Minh Lan Nhược nhướng mày, không giấu được vẻ khiêu khích.
Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hoành Nghiệp đột nhiên lạnh lại: “Hôm nay bản vương tự mình đưa sính lễ tới đây, nàng là chủ sự Minh Phi phủ phải kiểm kê từng rương, còn phải ký tên, nếu không bản vương không thể tùy tiện giao phó sính lễ này.”
Hoá ra nàng lại không phải ăn vận đẹp vì hắn ta, điều này làm cho tâm trạng của Thượng Quan Hoành Nghiệp đột nhiên cực kém!
Tên thái giám Thương Kiều chết tiệt kia, làm sao đáng để nàng ăn mặc như vậy!
Minh Lan Nhược không kìm được tức giận: “Ngươi…”
Người này vỗn dĩ cố ý ngăn cản không cho nàng đến Đông xưởng!
“Nàng không đếm, bản vương sẽ mang về, về phần khi nào mang về, vậy thì không biết, dù sao nàng gả tới, đồ vật đặt ở Tần vương phủ cũng giống nhau, cần gì dọn tới dọn lui!”
Minh Lan Nhược hít sâu một hơi, mỉm cười: “Ta đếm!”
Làm người, không thể gây khó dễ với tiền!
Nhất là nàng cũng không muốn hao tâm tổn trí đến Tần vương phủ xé rách mặt với Chu Trường Nhạc!
Về phần đại thái giám bên kia, tối nay nàng đến là được, đếm xong sính lễ, nàng cũng không tin Thượng Quan Hoành Nghiệp còn có thể ngăn được nàng!
Nàng dặn dò Cảnh Minh: “Ngươi mang quà đến Đông Xưởng trước, nói với cữu cữu, tối nay ta sẽ qua.”
“Vâng.” Cảnh Minh lập tức gật đầu, ngoan ngoãn ôm hộp quà lên xe ngựa.
Chỉ là nàng ấy chạy tới Đông xưởng, mặc dù thấy đông khách ở cửa, họ đã đến tặng lễ mừng Thiên Tuế gia xuất quan nhưng không ai nhìn thấy Cửu Thiên Tuế đâu.
Bởi vì, hắn vào cung rồi.
“Chủ tử gia của chúng ta à, ngài không nên lại đi gặp bệ hạ nữa, ngài thuyết phục Minh đại tiểu thư tuân theo thánh chỉ của bệ hạ, sao mình lại làm sai vậy?” Hòa Công Công thấp giọng khuyên nhủ dọc đường.
Thương Kiều lạnh lùng nói: “Bản tọa tự có chừng mực.”
Hòa công công thấy hắn đẩy cửa thượng thư phòng ra, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất