Ông ta cũng không dám đi vào, chỉ có thể lo sợ bất an canh giữ ở ngoài cửa nhưng không bao lâu, chợt nghe thấy bên trong truyền đến một trận thanh âm đồ vật vỡ nát.
Hòa công công giật mình một cái, sắc mặt có chút trắng bệch.
Trong thượng thư phòng, mặt đất là bình hoa bị đập vỡ.
Minh Đế u ám nhìn chằm chằm Thương Kiều cao hơn mình nửa cái đầu: “Ái khanh đừng nói nữa, tâm ý trẫm đã quyết, nếu Minh Lan Nhược không thể trở thành người hoàng gia, vậy nàng ta cũng chỉ có thể chết, ngươi nghe rõ chưa!”
Thương Kiều lạnh lùng nhìn hắn: “Bệ hạ khư khư cố chấp, là bởi vì Thái tử che mắt Thánh Thính!”
Minh Đế cười khẩy, giơ tay cầm chén trà “Xoảng!” một tiếng hung hăng ném xuống chân Thương Kiều.
Lão ta gần như phẫn nộ dữ tợn nói: “Cho dù Thái tử ngu xuẩn, nó cũng nói đúng một điều, hiện tại người quan trọng nhất trong lòng của ngươi vẫn là đứa cháu nuôi tám gậy đánh không tới kia!”
“Ngươi có nhớ năm đó mẫu thân nàng ta là Tiêu Quan m vì ngươi mà quỳ xuống cầu xin sư phụ nàng ta là Sầm Tam Nương thu ngươi nhập môn, dạy ngươi võ nghệ, đối đãi với ngươi vô cùng tốt, ngươi nói ngươi áy náy với Tiêu Quan m cho nên phải chiếu cố nữ nhi duy nhất của nàng ấy!”
“Nhưng chẳng lẽ ngươi đã quên, lúc ngươi vẫn còn là tiểu thái giám người người có thể lấn ở trong cung, là trẫm cứu ngươi, ân cứu mạng lớn hơn trời!”
Thương Kiều rũ mắt, che đi ánh sáng âm u tàn nhẫn, thản nhiên nói: “Nô tài không quên.”
Minh Đế nhìn chằm chằm hắn: “Không phải trẫm cứu ngươi từ trong tay những cung nhân bắt nạt ngươi, ngươi đã sớm bị bọn họ dìm chết, lấy đâu ra cơ hội đi học võ nghệ, không có sự khen ngợi của trẫm, ngươi có thể tiến vào Đông Xưởng, ngồi lên vị trí đại thái giám chưởng ấn đề đốc? Ngươi có còn nhớ ngươi đã thề gì không!”
Thương Kiều híp mắt phượng, siết chặt nắm đấm: “Bệ hạ…”
Minh Đế cười khẩy đi tới trước mặt hắn, nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi ở bên cạnh trẫm đến năm mười sáu tuổi, trẫm cực kỳ thích gương mặt xinh đẹp hơn ai hết của ngươi, còn có tâm tư trung thành và thông minh lanh lợi hơn các phi tần nhưng ngươi lại không chịu hầu hạ trẫm, năm đó ngươi nói như thế nào?”
Minh Đế nắm cằm Thương Kiều, nheo mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt tinh xảo của hắn:
“Ngươi nói nếu ngươi hầu hạ trẫm, trở thành người bên gối của trẫm, từ nay về sau trong lòng sẽ sinh ra tham niệm, ghen ghét hậu cung, trung thành không thuần túy nữa, cho nên ngươi muốn vào Đông Xưởng, ngươi phải trở thành đao sắc bén nhất của trẫm, trở thành ưng khuyển của trẫm, trấn phục thiên hạ.”
Ngươi là người đầu tiễn nói với trẫm như vậy, lúc ấy trẫm rất cảm động, mới nhịn không nỡ, thả ngươi đến Đông xưởng, năm đó ngươi nói ngươi cả đời sẽ sống, sẽ chết vì trẫm, bây giờ ngươi vẫn là ưng khuyển trung thành nhất của trẫm, trẫm vẫn là người quan trọng nhất trong lòng ngươi phải không?”
Minh Đế ép hỏi từng tiếng.
Thương Kiều rũ mi dài xuống, ở trên mặt hắn khắc xuống bóng ma lạnh lẽo khó lường.
Hắn quỳ xuống, thản nhiên nói: “Thương Kiều vĩnh viễn là ưng khuyển và đao của bệ hạ, ngài vĩnh viễn là người quan trọng nhất trong lòng Thương Kiều.”
Minh Đế liếc hắn, thấy tư thái của hắn vẫn thuần phục như khi còn nhỏ, cuối cùng cũng hài lòng: “Ái khanh, ngươi phải hiểu, trẫm mới là người đối xử với ngươi tốt nhất trên đời, chỉ cần ngươi vĩnh viễn bảo vệ trẫm, vậy người trẫm sủng tín nhất, cũng vĩnh viễn là ngươi.”
Ra khỏi cửa, trong đôi mắt phượng của Thương Kiều đầy âm u đen tối, giống như biển cả trước cơn bão.
Hòa công công lập tức lo lắng chạy theo: “Thiên Tuế gia, ngài chờ một chút…”
Thương Kiều sải bước đi ra ngoài, trên khuôn mặt tuấn tú tái nhợt hiện lên vẻ u tối, tàn ác.
Hắn vừa ra khỏi thượng thư phòng, Đức công công bên cạnh Thái tử đã dẫn theo bốn tiểu thái giám đi tới.
Gần đây ông ta được điều tới Ti Lễ Giám, vừa mới được thăng lên nhất phẩm Ti Lễ Giám, Bỉnh bút Đại thái giám, lúc này ông ta dương dương đắc ý vuốt ve bộ y phục phi ngư màu bạc trên người mình.
Đột nhiên thấy Thương Kiều đi từ đối diện tới, ông ta vô thức định cúi người hành lễ nhưng một khắc sau lại nhớ ra mình đã được thăng lên làm Bỉnh bút Đại thái giám, chỉ thấp hơn Thương Kiều một bậc.
Ông ta đứng thẳng người lên, đắc ý xoay tràng hạt trong tay, hất hàm về phía Thương Kiều: “Ôi, đây chẳng phải là Đốc chủ sao? Hôm nay rốt cuộc ngài cũng ra ngoài rồi à, đây là muốn đi đâu thế?”
Ông ta hoàn toàn không để ý thấy trên người Thương Kiều tỏa ra một luồng khí tức lạnh lùng vô cùng hung bạo.
Đức công công chỉ liếc nhìn con đường phía sau Thương Kiều, mỉm cười đầy ác ý, khiêu khích: “Chậc, Đốc chủ từ thư phòng của Hoàng thượng tới sao? Mấy ngày nay ngài không ở bên cạnh Hoàng thượng, thuộc hạ rất được Hoàng thượng khen ngợi, sau này ta sẽ chia sẻ nỗi lo với Hoàng thượng, ngài không cần phải mệt mỏi như vậy nữa, có phải bị mắng rồi không?”
“Đức Thắng, ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì mà dám nói chuyện với Thiên Tuế gia như vậy?” Hòa công công giận tím mặt.
Đức Thắng, con chó này, trước đây ngày nào cũng muốn làm nghĩa tử của Thiên Tuế gia, bây giờ lại dám đến trước mặt Thiên Tuế gia châm chọc khiêu khích Thiên Tuế gia bị thất sủng trước Hoàng thượng!
Đức công công cười lạnh: “Thiên Tuế gia là thượng cấp của ta, ta chia sẻ nỗi lo cho ngài ấy thì có gì sai, Đại tổng quản ngươi còn thấp hơn ta một bậc, ngươi là gì mà dám nói chuyện với ta như vậy?”
Ông ta vừa dứt lời, đột nhiên trước mặt có một cơn gió lạnh lướt qua.
Ngón tay dài của Thương Kiều làm thành hình trảo bóp chặt lấy cổ họng ông ta, cứng rắn nắm yết hầu Đức Thắng nhấc lên giống như xách cổ một con gà.
“Thả… ta… Bệ hạ… Bệ hạ… sẽ không tha cho ngươi!” Lúc này Đức Thắng mới cảm thấy sợ chết, hai mắt ông ta lồi ra, hai tay liều mạng bấu chặt lấy tay Thương Kiều nhưng vô ích.
Ông ta liều mạng ra hiệu cho bốn tiểu thái giám đi theo mình chạy đi gọi người.
Nhưng bốn tiểu thái giám kia đều nhắm mắt làm ngơ, thờ ơ cúi đầu đứng nguyên ở đó.
Thương Kiều nheo đôi mắt phượng, từ khóe miệng phát ra một tiếng cười nhạo khinh bỉ ngắn ngủi: “Hừ… ngu xuẩn.”
Hắn đột ngột siết chặt lòng bàn tay, trong đôi mắt phượng đầy khí chất ngang ngược nổi lên phong ba.
Đức Thắng cả người lập tức run lên vì sợ hãi, ông ta cuối cùng cũng hiểu rằng thế lực của Thương Kiều ở trong cung đã ăn sâu bén rễ, hoàn toàn không phải là thứ mà ông ta có thể lay chuyển được!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất