Minh Lan Nhược quay đầu nhìn nàng ấy.
Xuân Chiêu Nghi có hơi bất an mà hành lễ: “Ta… ta phải làm sao đây? Bệ hạ có giết ta không?”
Minh Lan Nhược mỉm cười chỉnh lại quần áo của mình: “Không, mặc dù bệ hạ sẽ không buông tha nhưng ngươi cũng phải hiểu chuyện một chút, chỉ cần cẩn thận, ngươi hiểu không, Tề công công sẽ nói cho ngươi biết phải làm như thế nào.”
Xuân Chiêu Nghi do dự một chút: “Ta sẽ cố gắng hết sức!”
Minh Lan Nhược vỗ nhẹ vai nàng ấy: “Vận may của ngươi còn ở phía sau.”
…
Ba ngày sau, cửa lớn của Điệu vương phủ bị đập mạnh, nửa đêm Minh Lan Nhược vác theo hòm thuốc, bị cấm quân nhét vào trong xe, đưa thẳng đến Tử Vi cung của Hoàng đế.
Khi nàng bước vào Tử Vi cung, trong nội sảnh đầy rẫy các thái y đang quỳ gối với khuôn mặt xám ngoét.
“Cần đám phế vật các ngươi có tác dụng gì, Thượng Mã Phong cũng không thể chữa khỏi được, cứ để bệ hạ như vậy mà đi thì làm sao có thể ghi vào sử sách.” Thái hậu giận dữ phát run, đập vỡ một bộ chén.
Bà đã làm điều ác gì mà lại sinh ra một nhi tử hoang đường như Minh Đế cơ chứ!
Nhìn thấy Minh Lan Nhược tới, Hòa công công lập tức trầm giọng an ủi Thái hậu: “Thái hậu, Điệu Vương phi tới rồi!”
“Mau tới đây, mau tới đây xem đi!” Thái hậu nhìn thấy nàng, có cảm giác như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, cũng không nói nhiều, để Minh Lan Nhược đi gặp hoàng đế.
Minh Lan Nhược gật đầu và cùng Tiểu Tề tử bước vào nội sảnh.
Quả nhiên, tình trạng vẫn giống như trong ngự hoa viên ba ngày trước, ngay cả phi tần trông coi nơi này cũng là Xuân Chiêu Nghi quần áo đang không chỉnh tề.
Tuy lần này nàng ấy vẫn còn run rẩy nhưng không còn bối rối như lần trước nữa, nhìn thấy Minh Lan Nhược thì thở dài một hơi.
Minh Lan Nhược xắn tay áo rồi bắt tay vào làm những thao tác y hệt như lần trước, cứu Minh đế tỉnh lại.
Minh Đế mở mắt ra, nhìn thấy Minh Lan Nhược đang đứng bên giường, toàn thân héo hon như chuối tây bị mưa đánh.
Lão ta không phải là kẻ ngốc, nếu Minh lan Nhược có thể xuất hiện ở đây, điều đó có nghĩa là bệnh Thượng Mã Phong của lão ta chỉ có thể được chữa khỏi bởi nha đầu chết tiệt mà lão ta luôn muốn nhanh chóng trừ khử!
Nếu lão ta giết nàng, điều đó có nghĩa là lão ta hoặc chết trên thân một nữ nhân, hoặc dành nửa cuộc đời còn lại của mình để làm một hòa thượng.
“Ngươi… trị bệnh của trẫm cho tốt, bảo vệ tốt cái miệng, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi.” Lão ta được Hòa công công đỡ ngồi dậy.
Minh Lan Nhược quỳ xuống, đơn giản nói: “Bệ hạ, thần nữ không dám yêu cầu cái gì khác, thần nữ chỉ muốn làm bình thê của Tần vương, không phải làm trắc phi!”
Minh đế không dám tin mà nhìn nàng, nha đầu chết tiệt này thật sự dám đưa ra điều kiện, lại còn là điều kiện này!
Lão ta tức giận gầm lên: “Ngươi điên rồi sao, làm gì có hoàng tử nào có thể có bình thê, với thân phận không thể tưởng tượng nổi này của ngươi, ngươi xứng đáng là bình thê của Hoành Nghiệp sao, các triều thần và người trong thiên hạ sẽ nghĩ thế nào?”
Minh Lan Nhược nhịn không được mà thầm cười nhạo, khi lão già chết tiệt ngươi giết huynh rồi chiếm đoạt ngai vàng, ngươi có lo lắng thiên hạ và triều thần nghĩ gì không?
Minh Đế vừa dứt lời, Xuân Chiêu Nghi đang ngồi bên cạnh liền nức nở quỳ xuống: “Bệ hạ, nô gia không thể tiếp tục ở bên hầu hạ người được nữa.”
Xuân Chiêu Nghi thốt ra lời này, vẻ mặt Minh đế đau lòng khó hiểu: “Ái phi, sao nàng lại nói vậy?”
Xuân Chiêu Nghi khóc lóc thảm thiết: “Điệu vương phi đã từng thành thân và có hài tử, bị mọi người khinh thường; nô gia cũng từng thành thân và có hài tử, cũng bị mọi người khinh thường.”
Nàng ấy dừng lại, rất buồn bã: “Nô tỳ hiểu tại sao Điệu Vương phi lại tranh giành chức vị, là bởi vì không muốn bị coi thường nhưng những gì bệ hạ vừa nói chính là khinh thường Điệu vương phi, hơn nữa còn ghét bỏ sự hèn mọn của nô tỳ… nô tỳ làm sao có đủ tư cách để hầu hạ người được nữa?”
Lời này nói ra, Minh đế nhất thời luống cuống chân tay: “Ái phi… trẫm, trẫm không hề ghét bỏ nàng.”
Nhưng Xuân Chiêu Nghi vẫn không ngừng khóc, lão ta cáu kỉnh: “Được rồi, bình thê thì bình thê, coi như thưởng cho nàng ta vì đã cứu mạng và chữa bệnh cho trẫm.”
Minh Lan Nhược lập tức dập đầu tạ ơn: “Đa tạ bệ hạ.”
Sau đó, nàng lại đứng dậy, làm ra vẻ bình tĩnh…
“Thần nữ cũng biết việc này là làm khó bệ hạ, cho nên, thần nữ nguyện ý sau khi thành hôn sẽ nhượng bộ lui binh, không ở lại Tần Vương phủ, Tần Vương phủ vẫn do Chu cô nương làm chủ mẫu, thần nữ sẽ ở Điệu Vương phủ, chính là Vương Phủ Biệt Viện.”
Minh đế sửng sốt., điều này có nghĩa là…
Tần vương phủ đã lập thêm một viện, Minh Lan Nhược, một thường phi ở ngoài viện, ngay cả vào cung cũng không thể vào cung, nàng đương nhiên sẽ không tranh giành sủng ái với Chu Trường Lạc.
Tư thái của nàng quả thực đủ thấp nhưng vẫn có thể khiến nhà họ Chu im lặng.
Minh Đế một bụng tức cùng sát ý đã tiêu tán không ít, hừ lạnh một tiếng: “Coi như ngươi còn có chút tự giác, từ nay về sau, Điệu Vương phủ sẽ đổi thành Minh Phi phủ.”
Minh Lan Nhược cảm tạ lần nữa: “Tạ chủ long ân.”
Nàng đứng dậy, trao đổi ánh mắt với Xuân Chiêu Nghi, cười như không cười quay người rời đi.
Việc Minh Lan Nhược được phong làm bình thê của Tần Vương ngay lập tức khiến cả kinh đô xôn xao.
Kể từ thời kiến quốc đến giờ, đây là Vương phi đầu tiên được phong làm bình thê, mặc dù Tần Vương phi vẫn là vương phi đầu tiên nhưng Minh Lan Nhược lại không phải là trắc phi.
Mặc dù Minh Lan Nhược không được phép ở trong Tần Vương phủ nhưng trên danh nghĩa Minh Lan Nhược đã ngang hàng với Chu Trường Lạc, Chu Trường Lạc muốn phát điên lên rồi, chỉ cảm thấy như bị tát vào mặt, đập nát vô số đồ đạc.
Và trong chớp mắt, đã đến ngày Thương Kiều xuất quan.
Hắn đã hoàn toàn tỉnh táo lại, vừa thay mãng bào vừa nghe Tiểu Tề Tử báo cáo những chuyện xảy ra gần đây.
Trong đôi mắt phượng của hiện lên một vẻ phức tạp kèm theo nụ cười: “Nha đầu này giở trò tinh vi quá, chỉ sợ hoàng thượng đột nhiên phát bệnh Thượng Mã Phong có liên quan đến Xuân Chiêu Nghi mà nàng phái tới, bằng không sao có thể có sự trùng hợp như vậy, cũng chỉ có nàng mới có thể chữa khỏi cho con ngựa đó nhưng mà…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất