Minh Lan Nhược - FULL

Cung Phi đó không ai khác chính là Xuân Chiêu Nghi, người gần đây được sủng ái vô cùng…Nghênh Xuân.
Nghênh Xuân nhìn thấy nàng, lập tức loạng choạng quỳ xuống đất, vẻ mặt kinh hãi nói với nàng: “Vương Phi, làm sao đây… làm sao đây… ta nên làm gì đây… Bệ Hạ đã chết rồi!”
Minh Lan Nhược nhìn bóng người màu vàng sáng nằm dưới gốc cây với bộ y phục lộn xộn tương tự, nếu không phải là Minh Đế thì còn ai vào đây?
Minh Lan Nhược nhẹ nhàng lại gần, khó trách hoàng đế không cho người nào vào ngự hoa viên, bởi vì lão ta đang mê mẩn sủng ái Xuân Chiêu Nghi trong ngự hoa viên.
Khi biết rõ hai người đang ở cùng nhau trong ngự hoa viên, Minh Đế hưng phấn đến mức không nhịn được nữa thì đã xảy ra chuyện.
“Bệ hạ đã chết, ngài chết trên người ta, ta cũng sẽ chết mất, xin hãy cứu ta, xin người hãy cứu ta, Vương Phi!”
Nghênh Xuân không ngu ngốc, nàng ấy biết cái chết của hoàng đế sẽ không có kết cục tốt đẹp cho nàng ấy, cho nên chỉ có thể sống chết ôm chặt đùi Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược nhẹ nhàng vỗ vỗ Nghênh Xuân, trong mắt hiện lên một tia ranh mãnh: “Người làm rất tốt.”
“Nhưng…” Toàn thân Xuân Chiêu Nghi run rẩy.
Minh Lan Nhược vỗ vỗ vai nàng : “Đừng lo lắng.”
Nói xong, nàng liếc nhìn Hòa công công, lập tức ra hiệu cho hai tiểu thái giám kéo Xuân Chiêu Nghi ra.
Minh Lan Nhược bước tới chỗ Minh đế và chạm vào cổ tay bắt mạch cho lão ta, mạch rất yếu nhưng vẫn còn có mạch đập, nhìn vào sắc mặt tái nhợt xanh xao của lão ta chắc là do khi hành phòng dẫn đến thượng mã phong.
Nếu không được cứu, Minh Đế sẽ sớm phải chịu tang.
Nàng lạnh lùng nhìn Minh Đế đang nằm trên mặt đất với thái dương xám xịt, lúc này nàng thực sự muốn để tên hỗn trướng này đi gặp Diêm vương.
Nhưng…
Nàng phải cứu lão ta, lão hoàng đế này chưa thể chết được.
Nếu không, bất kể hoàng tử hay Tần Vương lên ngôi, đối với nàng và Thương Kiều, ai trong số họ nắm quyền cũng sẽ nguy hiểm hơn hắn.
Hòa công công đi tới, thấp giọng hỏi: “Người chắc chắn không?”
Minh Lan Nhược gật đầu, ra hiệu Hòa công công cởi quần áo của Minh Đế.
Nàng lấy cây kim bạc ra và đâm xuyên vào các huyệt Thông Thiên, Thiên Trụ, Quan Nguyên của lão ta.
Sau đó, nàng để Hòa công công giúp Minh đế đứng dậy, đổi một con dao kim nhỏ, đâm dao dính thuốc xuống thật sâu ở vị trí thiên trung, khí hải…
Cuối cùng, nàng mở miệng đối phương ra rồi nhét một viên thuốc vào đó.
Không bao lâu, đã nghe thấy tiếng Minh đế hút không khí, cả người run rẩy nhưng sau một hồi, lại bình phục xuống.
Nhìn thấy Minh Đế đã tỉnh lại, Minh Lan Nhược dùng khăn tay lau kim bạc và tay một cách ghê tởm, đồng thời yêu cầu Hòa công công mặc quần áo cho Minh Đế.
Minh Đế cuối cùng cũng tỉnh lại, vừa ho vừa khàn giọng hỏi: “Trẫm bị sao vậy?”
Hòa công công rơi nước mắt, đỡ lấy lão ta như thể vừa sống sót sau một thảm họa: “Bệ hạ, người vừa bị Thượng Mã Phong, bất tỉnh nhân sự, cũng đã ngừng thở rồi, may mà hôm nay Điệu vương phi đến thỉnh an Hiền phi có đi qua ngự hoa viên, mới chạy tới cứu được người.”
Minh đế giật mình, sắc mặt lão ta từ tái nhợt chuyển sang xanh rồi lại đỏ, vừa xấu hổ vừa vui mừng.
Loại bệnh đáng xấu hổ như Thượng Mã Phong này, lại bị Minh Lan Nhược phát hiện ra.
Nếu lời này truyền ra, còn đâu tôn nghiêm của hoàng đế… đáy mắt lão ta trong một nháy mắt thậm chí còn xuất hiện sát ý.
Minh Lan Nhược nhạy bén bắt được ánh mắt của lão ta, trong lòng cười lạnh, đúng quả thực là một tên hoàng đế độc ác, còn muốn ngay lập tức giết chết ân nhân của mình.
Nhưng điều này đã nằm trong dự đoán của nàng.
Nàng bình tĩnh nói: “Bệ hạ, xin ngài hãy bảo trọng long thể của mình, thần nữ vừa chẩn đoán và điều trị cho người, phát hiện lần này ngài mắc phải Thượng Mã Phong có khả năng sẽ để lại di chứng.”
Minh đế sững sờ, ngay lập tức khẩn trương: “Di chứng gì?” Lão ta già rồi, bình thường muốn khống chế phi tần sẽ phải uống thuốc do Thương Kiều đưa tới.
Nhưng từ khi bắt được một mỹ nữ như Xuân Chiêu Nghi, lão ta phát hiện ra rằng mình có thể khiến nữ nhân nhỏ bé đó muốn sống muốn chết mà không cần dùng đến thuốc.
Điều này khiến lão ta cảm thấy như tuổi trẻ đã quay trở lại nên ngày ngày chiều chuộng Xuân Chiêu Nghi, chẳng lẽ vì điều này mà lão phát bệnh?
Minh Lan Nhược thở dài: “Thần vừa mới kiểm tra nội công cùng kinh mạch của người, rất nhiều kinh mạch trong cơ thể người có khí huyết ứ đọng, nếu không chữa trị cẩn thận, một khi hành phòng sẽ lại tái phát, tuy rằng người long tinh hổ mãnh nhưng cũng cần phải bảo trọng thân thể.”
Toàn thân Minh đế cứng đờ, không dám tin nhìn Minh Lan Nhược: “Một khi hành phòng sẽ lại tái phát ư?”
Lúc này lão ta đã không để tâm gì đến mặt mũi nữa rồi.
Nếu lão ta sủng hạnh phi tần thì sẽ chết!
Thế thì lão ta còn làm hoàng đế gì nữa! Đi làm hòa thượng luôn cho rồi!
“Ngươi… Ngươi dám chịu trách nhiệm về lời nói của mình không?” Lão ta nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Minh Lan Nhược, nắm chặt nắm đấm.
Minh Lan Nhược hành lễ với lão ta: “Thần nữ học Miêu y, có bộ phương pháp chẩn đoán bệnh Miêu của riêng mình, nếu người không tin, người có thể gọi tất cả thái y trong Thái y viện tới để chẩn bệnh.”
Minh đế nghiến răng nói: “Được rồi, nếu ngươi dám lừa gạt trẫm, trẫm sẽ chặt đầu ngươi, ngay cả Minh Quốc Công phủ cũng phải trả giá đắt.”
Nói rồi, lão ta vịn vào Hòa công công lên cỗ xe, rời đi mà không ngoảnh lại.
Nhìn bóng lưng Minh Đế, khuôn mặt xinh đẹp sáng ngời của Minh Lan Nhược hiện lên vẻ lạnh lùng, nàng biết lão hoàng đế này cũng kiêng kị Quốc Công phủ.
“Vương phi…” Giọng nói thanh tú của Xuân Chiêu Nghi vang lên sau lưng nàng.

Ads
';
Advertisement