Minh Lan Nhược - FULL

Đột nhiên cửa phòng bị mở ra, Ô Tang cô cô và Đường lão đã được Tiểu Tề Tử đón về, lúc nãy bên ngoài sân hỗn loạn như vậy nên bọn họ đã ở lại dược phòng mà không ra ngoài.
Minh Lan Nhược vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng, bắt đầu hội chẩn cùng với Ô Tang cô cô và Đường lão để kiểm tra cơ thể của Thương Kiều.
Sau khi kiểm tra được một lúc, vẻ mặt của hai đại phu trở nên rất khó coi.
Đường lão vội vàng châm kim vào các huyệt đạo trên người Thương Kiều, không ngừng lẩm bẩm.
“Chu Sâm thực sự là một tên vô lại, vốn dĩ ông ta đã bị chặn lại ở ngoài sân, hoàn toàn không thể vào được, vậy mà lão già khốn khiếp đó lại dùng nội lực để xông vào.”
“Nói cái gì mà nha đầu ngươi phải cùng với nữ nhi của ông ta đi hầu hạ Tần Vương, ngươi là trắc phi, phải đi rót nước rửa chân cho nữ nhi của ông ta!”
Ánh mắt của Minh Lan Nhược lạnh như băng: “Cho nên sau khi Thương Kiều nghe được những lời đó, đã không thể kìm chế được mà mạnh mẽ xuất quan.”
Rõ ràng là Chu Sâm cố ý kích thích Thương Kiều! Ông ta hoàn toàn không phải là kẻ lỗ mãng như vẻ bề ngoài, đó chỉ là vỏ bọc của ông ta!
Đường lão tức giận nói: “Tiểu tử thối này chẳng có chút kiên nhẫn nào! Có Hắc y kỵ cưỡi ngựa ở đó, đám người kia hoàn toàn không thể xông vào sân của hắn được!”
Để thuận tiện cho mọi việc,Thương Kiều đã chọn sân ở tiền viện của Đông Xưởng, rất gần cổng chính, cho nên mới bị Chu Sâm mang theo binh mã xông vào tận cổng sân.
Ô Tang cô cô nắm lấy tay Thương Kiều, quan sát những đường vân đen trên mu bàn tay hắn.
“Đối phương đã có chuẩn bị mới đến, ngay cả khi Đốc Chủ còn đang trong lồng xông hơi không ra ngoài thì với tu vi cao thâm của hắn, không thể nào mà không nghe thấy những lời đó. Dù hắn có cố nhịn không ra ngoài đi chăng nữa thì sự kích thích từ những lời nói cũng có thể khiến khí huyết của hắn trở nên không ổn định, độc tố tấn công làm tổn thương.”
“Tốt nhất là để hắn ra ngoài, trút hết sự tức giận trong lòng ra, có thể trì hoãn tốc độ độc xâm nhập vào trái tim!”
Những vân đen trên tay Thương Kiều là chất độc xâm lấn dọc theo kinh lạc, mạch máu đến tim, đường dài nhất đã lan đến bả vai!
Một khi vân đen đó lan đến trái tim, sẽ rất khó cứu chữa!
Trong lòng Minh Lan Nhược run rẩy, nàng đưa tay nắm chặt tay hắn.
Ô Tang cô cô vỗ vai nàng an ủi: “Mặc dù trong cơ thể hắn có âm độc nhưng cổ trùng trong cơ thể hắn đã hấp thu không ít độc tố, chúng ta cần phải dùng phương pháp giống cổ trùng của người Miêu để thay đổi độc tố, ít nhất phải mất mười lăm ngày.”
Minh Lan Nhược hít sâu một hơi, đưa giỏ thuốc cho Ô Tang cô cô: “Kê huyết đằng, cốt bạch sâm, tử linh chi, tất cả đã được mang đến đủ!”
Nàng biết tình hình hiện giờ không đơn giản như vậy, trước đó nàng đã sử dụng kim châm đặc biệt của Đường lão kết hợp với phương pháp chữa độc của Miêu Cương nên Thương Kiều sẽ cảm thấy không quá khó chịu.
Nhưng nếu phải dùng phương pháp cổ trùng của người Miêu để thay máu và giải độc thì sẽ rất đau đớn.
Nàng nghĩ một chút, lấy ra một con nhện béo từ trong chiếc lồng tre nhỏ xinh cỡ bàn tay mình đưa cho Ô Tang cô cô: “Chưa kịp đưa người xem nó, có thể dùng được không?”
“Đây là… Con nhện Đại Hoàng màu sắc sặc sỡ như vậy? Đây chính là con nhện trên những bức bích họa của tổ tiên … Nhện Thần!”
Sau đó, bà ấy đột nhiên “bịch!” một tiếng quỳ gối xuống mặt đất, hai tay chắp lại, đọc một cách nghiêm túc bằng ngôn ngữ Miêu Cương: “Thần linh tạo hóa trên cao, hoa gạo đỏ dưới đất, linh hồn cổ thần ở trên cao, vạn trùng dưới đất, phụ nhân tham kiến Nhện Thần Vương!
Tám con mắt của Đại Hoàng gần như đã ứa nước mắt!
Hai trăm năm rồi, hóa ra vẫn có người nhận ra nó và tôn thờ nó!
Từ hơn hai trăm năm trước, vì nó mê chơi mà trèo lên xe đi về phương bắc đến Trung Nguyên, đã lâu lắm rồi nó không nghe thấy những lời ca ngợi quen thuộc đến từ người dân ở Miêu Cương! Bây giờ còn rơi vào tình cảnh trở thành vật sở hữu của nữ nhân này!
Ôi, nó chính là Nhện Thần Vương được muôn dân thần phục…
“Véo!” Đột nhiên, những sợi lông cứng trên trán nó bị hai ngón tay mảnh mai kéo, nó vội vàng dùng tám chân ôm chặt tay của Minh Lan Nhược để tỏ vẻ nịnh nọt.
Đừng! Đừng giật lông, sẽ hói đầu đấy!
Minh Lan Nhược không kiên nhẫn nói: “Ngoan ngoãn chút, đừng lộn xộn!”
Minh Lăng Miếu nhìn Ô Tang cô cô đang trợn mắt há hốc mồm, khó xử nói: “Người đừng quỳ nữa, hãy nhanh chóng xem thử xem nước tiểu của nó có hữu ích không, lúc trước nó đã rất có ích trong việc giải độc và làm dịu tình trạng bệnh!”
Ô Tang cô cô phục hồi lại tinh thần, vội vàng gật đầu: “Có nhưng bây giờ thứ cần không phải là nước tiểu của Nhện Thần Vương mà là độc, lấy độc trị độc!”
Có chất độc của Nhện Thần Vương, thời gian khiến cho Thương Kiều chịu đau đớn có thể ngắn lại!
Ô Tang cô cô cẩn thận, có hơi sợ hãi khi cầm lấy Đại Hoàng đặt lên ngực trái của Thương Kiều.
Đại Hoàng không hề khách sáo mà mở răng nanh ra, cắn mạnh vào huyệt vị trên ngực Thương Kiều.
Trong giây lát, vô số những đường độc màu xanh lan ra từ trong lồng ngực hắn, một đường đã lan nhanh đến bả vai Thương Kiều giống như đang đấu tranh với đường độc màu đen.
Thương Kiều run rẩy, trán đầy mồ hôi lạnh, sau đó đột nhiên hắn mở mắt ra, ngồi dậy, phun ra một ngụm máu đen.
Minh Lan Nhược vội vàng đỡ lấy cơ thể của hắn, từ từ lần lượt lấy thuốc và nước đưa cho hắn súc miệng rồi uống thuốc.
Cuối cùng Thương Kiều cũng ổn định lại nhưng đôi mắt đen tuyền của hắn nhìn lớn hơn của người bình thường nửa vòng, gần như không thấy tròng trắng, khóe mắt đỏ tươi rất kỳ lạ.
Ngay cả Đường lão và Ô Tang cô cô cũng không khỏi rùng mình khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm không đáy ấy của hắn.
Minh Lan Nhược do dự, nhẹ nhàng vẫy tay trước mặt hắn, thăm dò hỏi: “Đốc chủ…”
Ngay sau đó, đột nhiên hắn nắm tay nàng, khàn giọng nói: “Những người khác đi ra ngoài.”
“Nhưng bệnh của ngài…” Minh Lan Nhược nhíu mày, muốn nói gì đó.
Đường lão trợn tròn mắt liếc một cái, rồi quay người rời đi: “Ta đã nói trước rồi, lát nữa tiểu tử này lại phải quay về lồng xông hơi, nếu hắn mà xông ra ngoài vì chuyện của nha đầu này một lần nữa thì cho dù lão có là Đại La Kim Tiên đi nữa cũng không thể cứu nổi hắn!'”
Ô Tang cô cô cũng rời đi theo Đường lão, để cho bọn họ nói chuyện riêng.

Ads
';
Advertisement