Các bá tánh khách thương khác lúc này mới thấy ngoài cửa vẫn còn một tiểu đội sáu người Cẩm Y Vệ hộ tống.
Những gia đinh rơi nửa sống nửa ngất kia hít một hơi khí lạnh, lúc này mới phát hiện bản thân làm chuyện ngu xuẩn, người vừa rồi rõ ràng là công công của Đông Xưởng!
Xe ngựa chạy như bay ở trên đường, có Cẩm Y Vệ mở đường nên thời gia trở về ngắn hơn rất nhiều.
Cuối cùng cũng tới trước cửa Đông Xưởng, Minh Lan Nhược phát hiện trước cửa Đông Xưởng là một trận hỗn loạn, có không ít binh lính nằm rạp tứ tung ngang dọc trên đất rên rỉ.
Trong viện thậm chí còn có binh lính đang triền đấu với Cẩm Y Vệ, mặt mày nàng lạnh lùng lập tức xách váy chạy như bay về hướng viện của Thương Kiểu.
Chờ nàng được Tiểu Tề Tử hộ tống tới được viện của Thương Kiều lại phát hiện ra không có ai đánh nhau cả, giữa hai bên hiện lên trạng thái giằng co.
Nàng liếc mắt một cái đã thấy một bên hắc y nghi kỵ cầm đao vây quanh cửa viện, mà Hòa công công dẫn theo vài tên thái giám võ công cao cường của Đông Xưởng đứng ở giữa sân.
Ở giữa đặt một chiếc ghế điêu khắc long bát tiên có một nam nhân tuấn mỹ mặt mày âm lệ với sắc mặt tái nhợt ngồi đó.
Tay hắn cầm roi thép dính máu, tùy ý khoác một kiện trường bào huyền sắc, tóc đen rối tung, không phải Thương Kiều thì là ai!
Mặc dù thân hình thon dài của Thương Kiều ngồi ở trên ghế nhưng vẫn khiến người tràn ngập cảm giác áp bách, chỉ có Minh Lan Nhược nhìn thấy rõ ràng trên bàn tay nắm roi của hắn đã bị độc lan tới biến thành màu đen!
Minh Lan Nhược thấy vậy thì trái tim cũng bị treo cao, thế mà hắn cũng dám xuất hiện!
Nhưng thoạt nhìn trạng thái còn thảm hơn so với Thương Kiều chính là Chu Võ Hầu, người đã mang binh xông vào Đông Xưởng, Chu Sâm!
Ông ta được thuộc hạ đỡ, sắc mặt xanh mét, trên mặt còn có một vết roi thật sâu.
Vết thương sâu nhất hẳn là trên vai và trên đùi bị roi thép xỏ xuyên qua thành bốn cái “Động”, mặc dù nhìn qua không hề chảy nhiều máu!
Nhưng Chu Sâm không thể đứng thẳng được, kinh mạch tứ chi của ông ta đã bị Thương Kiều đánh gãy.
Một võ tướng bị đánh gãy kinh mạch, cho dù có sống tiếp thì cũng đồng nghĩa với việc ông ta vĩnh viễn không thể chinh chiến sa trường được nữa, đồng nghĩa với việc không thể dựa vào công huân để che chở gia tộc được nữa!
Chu Sâm vừa giận vừa hận, ông ta gắng gượng không ngã xuống chỉ vì niềm kiêu ngạo nên mới cố nén đau nhức tới giờ.
Ông ta không ngờ tới võ công của Thương Kiều lại có thể xuất thần nhập hóa như vậy, không phải người cung cấp thông tin đã nói hắn trường kỳ thử dược cho Bệ hạ nên giờ chỉ là nỏ mạnh đã hết đà hay sao?
Chỉ cần vọt vào đúng lúc gián đoạn kế hoạch trị liệu bài độc của hắn thì đối phương sẽ tẩu hỏa nhập ma chết sao?
Nhưng hôm nay…
“Ngươi dám đánh trọng thương võ tướng bảo hộ biên giới, Thương Kiều, ngươi không muốn sống nữa sao, ta nhất định phải bẩm báo Bệ hạ…” Chu Sâm nghiến răng nghiến lợi dựa vào cấp dưới của mình mới có thể miễn cưỡng đứng vững, hận không thể xé nát Thương Kiều ra.
Thương Kiều lại cười lạnh một tiếng, roi thép trong tay còn lóe lên hàn quang: “Chu Sâm, hôm nay là ngươi tự tiện xông vào chiếu ngục Đông Xưởng… Ý đồ mưu phản, Hoàng thượng cho phép bản tọa có quyền tiền trảm hậu tấu, hiện tại giết ngươi thì có làm sao!”
Chu Sâm cứng đờ, thuộc hạ của ông ta chỉ có thể tiến tới hạ thấp giọng khuyên: “Đại tướng quân, đi mau, không thể ở lại Đông Xưởng thêm được nữa.”
Chu Sâm biết rất rõ, ông ta không phải là đối thủ của Thương Kiều, đối phương xác thật cũng có thể giết ông ta, hiện giờ vẫn chưa giết ông ta là bởi vì còn cố kỵ Hoàng đế!
Lần này là do tình báo sơ suất!
Ông ta oán hận thấp giọng nói: “Chúng ta đi!”
Lần này bỏ lỡ cơ hội giết chết Thương Kiều, lần sau chỉ sợ không biết đến khi nào!
Chu Sâm vừa quay đầu đã thấy Minh Lan Nhược vội vàng chạy tới, ánh mắt Chu Sâm và Minh Lan Nhược chạm nhau tóe lên tia lửa lạnh lẽo.
Minh Lan Nhược chỉ bỏ lại một câu: “Chu tướng quân, ông sẽ hối hận vì việc làm ngày hôm nay!”
Dứt lời, nàng không để ý tới ông ta nữa mà vội vàng đi về phía Thương Kiều.
Chu Sâm tức run lên, một nha đầu chết tiệt vừa chỉ biết giở trò âm mưu quỷ kế vừa ỷ thế hiếp người kia cũng dãm tự cao tự đại ở trước mặt ông ta!
Ông ta tức đến mức run lên nhưng lại chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhịn đau để người cõng ông ta rời đi!
Minh Lan Nhược ba bước hóa làm hai chạy vội tới bên cạnh Thương Kiều.
Hắn vừa thấy nàng đã đột ngột đứng dậy nắm lấy tay của nàng, ngước đôi mắt phượng âm lãnh đỏ bừng lên nhìn nàng: “Nàng…Nàng…Dám gả…Dám gả…Cho Tần vương…Ta đây…Ta đây…”
Lời còn chưa dứt, thân thể hắn lung lay ngã vào lòng Minh Lan Nhược!
Nhưng Minh Lan Nhược và Hòa công công nghe thấy trước khi vị Đốc chủ Đông Xưởng suýt chút nữa giết chết võ tướng dũng mãnh nhất Thiên Minh triều ngất đi đã kịp bật ra một câu cực nhỏ.
“Ta đây…Sẽ…Chết…Chết…Cho nàng xem.”
Minh Lan Nhược: “…”
Hòa công công: “…”
Có thể đừng phá vỡ cái thiết lập uy phong lẫm liệt, hung cùng ác độc của Đốc chủ Đông Xưởng được không?
Thương Kiều bị khiêng trở về phòng, đặt lên chiếc giường mềm mại.
Hòa công công vừa kêu tiểu thái giám thay giày cho hắn vừa lén lút liếc nhìn Minh Lan Nhược rồi ho nhẹ: “Vừa rồi… Chắc chắn đốc chủ đã bị phát tác chứng ly hồn.”
Ông ta muốn lấy lại tôn nghiêm cho chủ tử của mình!
Minh Lan Nhược ho nhẹ: “Ừm, chắc là vậy.”
Nếu không phải là do chứng ly hồn, có lẽ hắn sẽ không như vậy… Thẳng thắn đến mức kỳ quặc.
Hai người cùng lúc rơi vào im lặng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất