Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược nhìn hắn, xương quai xanh mảnh khảnh xinh đẹp lộ ra dưới lớp cổ áo, cả người tái nhợt đến mức kỳ lạ.
Nàng dùng tay trái nắm nhẹ lấy tay hắn, nhẹ giọng nói: “Hãy chữa bệnh cho tốt, đừng lo lắng những chuyện không liên quan nữa, ngay từ đầu ta đã không thể gả cho Thái tử, lần này càng không thể gả cho Tần vương nên ngài phải thật khỏe mạnh!”
Nửa tháng sau, Chu Trường Nhạc sẽ gả cho Thượng Quan Hoành Nghiệp trước rồi mấy ngày sau nàng sẽ trở thành Trắc phi của hắn ta.
Thương Kiều nhìn thấy nàng nắm tay mình, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: “Ngươi… Thật sự không còn muốn gả cho tên chó Thượng Quan Hoành Nghiệp kia nữa sao?”
Minh Lan Nhược: “Chó…”
Không hiểu sao Đốc chủ đại nhân lại giống như một thiếu niên tùy hứng.
Minh Lan Nhược cong đôi mắt, nói từng chữ một: “Đúng vậy, người làm sao có thể gả cho chó được, lúc trước mắt ta mù nên mới thích nhầm người.”
Thương Kiều ngước đôi mắt đầy mê hoặc của mình lên nhìn, khàn giọng mơ hồ hỏi: “Làm sao có thể chứng minh được?”
Mặc dù nàng có hài tử của hắn nhưng liệu có phải nàng buông bỏ Thượng Quan Hoành Nghiệp là vì Tiểu Hi không?
Minh Lan Nhược nhìn Đốc chủ của Đông Xưởng đang lâm vào tình trạng rối rắm, phát hiện thái độ của hắn đã có hơi thay đổi so với lúc trước, thiếu đi cảm giác âm u và áp bức trước đây nhưng ánh mắt lại hiện rõ sự bực bội.
Nàng đoán đó là lúc này chứng ly hồn và chất độc cùng nhau phát tác, nó đã ảnh hưởng phần nào đến cảm xúc và tính cách của hắn.
Bây giờ, hắn giống như một thiếu niên bồn chồn và bất an nhưng lại đang cố gắng kìm nén cảm xúc của mình để không làm cho nàng sợ hãi.
Bỗng nhiên Minh Lan Nhược nhẹ nhàng cúi người xuống, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mỏng của hắn để trấn an.
Trong ánh mắt hơi ngạc nhiên của hắn khi nhìn nàng, nàng nhẹ mỉm cười: “Như vậy có thể chứng minh được không?”
Đột nhiên Thương Kiều đưa tay kéo nàng vào lòng mình, cúi đầu hôn nàng một cách thô lỗ và ngốc nghếch: “Chính là như vậy!”
Hai người đắm chìm trong nụ hôn, hơi thở và nước bọt hòa quyện vào nhau.
Minh Lan Nhược bị hắn dày vò đến mức hơi thở trở nên hỗn loạn nhưng bỗng nhiên hắn lại cúi đầu xuống, vùi mặt vào hốc cổ nàng, buồn bã nói: “Không đủ, ta muốn nàng nhưng không được… Không thể!”
Minh Lan Nhược sửng sờ một lúc, hồi lâu sau mới hiểu được ý hắn: “À…”
Nàng suýt cười chết, khi đầu óc vị gia này không được tỉnh táo, đúng thật… Là thật thà và vụng về đến mức đáng yêu.
Rõ ràng là một đại thái giám, đứng dưới một người trên vạn người, hắn rất tàn nhẫn và độc ác nhưng không thể không thừa nhận!
Cách nói đó của hắn, ôi chao, đúng là làm cho người khác cảm nhận được sự uất ức từ mình.
“Phụt!” Minh Lan Nhược biết mình không nên cười nhưng thực sự không thể nhịn được.
“Ngươi cười cái gì, ghét bỏ ta sao?” Đốc chủ đại nhân chưởng ấn Đông Xưởng thẹn quá hóa giận, xoay người đè nàng xuống, cúi đầu hung dữ nhìn nàng.
Minh Lan Nhược nhìn thấy khóe mắt hắn đỏ lên, nét mặt vừa thẹn lại giận, tay chân luống cuống, chỉ cảm thấy vừa buồn cười lại vừa đáng thương.
Đây không phải là trạng thái bình thường của Thương Kiều. Giờ phút này, hắn hoàn toàn đã bị cảm xúc chi phối, giống như một đứa trẻ.
Minh Lan Nhược dứt khoát đưa tay đặt lên tóc hắn, ấn nam nhân với đôi tai đỏ ửng đầy xấu hổ buồn bực trở lại gần mình.
“Ngươi làm gì, buông ta ra!” Thương Kiều kêu rên, có vẻ muốn giãy giụa.
Nhưng khi hắn vừa dán người lên thân hình mềm mại và thơm ngát của nàng, toàn thân hắn như bị lửa thiêu đốt, không biết làm thế nào để phát tiết.
Minh Lan Nhược duỗi tay vỗ nhẹ lên gáy hắn, mềm mại nói: “Đốc chủ đại nhân của ta tuấn tú như vậy, sao ta có thể chê ngài, ngày vẫn còn dài, đừng nóng vội.”
Nàng giống như phát hiện, đừng nhìn vị này thường ngày có vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, thực ra khi đối diện với nàng thì hắn lại yếu đuối như một đứa trẻ.
Lần duy nhất hắn gần gũi với nàng chính là khi hắn không còn tỉnh táo và không nhớ rõ gì cả.
Dù ở kiếp trước hay kiếp này, người nam nhân uy phong lẫm lẫm, máu lạnh tàn nhẫn trước kia giờ đây chỉ giống như một chú chim non yếu đuối.
Thương Kiều cảm nhận được sự dịu dàng bên tai mình, cả người cứng đờ, dứt khoát cúi đầu chôn mặt vào cổ nàng, buồn bực hừ lạnh: “Ngươi thề…”
Minh Lan Nhược cong lên đôi mắt xinh đẹp, dịu dàng nói: “Được, ta thề sẽ chữa khỏi cho ngài, đến lúc đó ngài muốn thế nào cũng được.”
Khi Đốc chủ đại nhân không tỉnh táo rất giống Tiểu Hi, tất cả bắt đầu từ trái tim, muốn được người dỗ dành.
Cũng không biết khi hắn hồi phục lại lý trí và nhớ lại những gì đã xảy ra hôm nay, liệu hắn có xấu hổ và giận dữ đến mức muốn giết người diệt khẩu hay không?
Hai người dựa sát vào nhau một lúc, Minh Lan Nhược càng thêm say mê hương thơm dễ chịu từ cơ thể hắn nhưng lại không dám trêu chọc hắn.
Cửa sổ bị gió lạnh thổi mở ra, những giọt sương lạnh lẽo rơi lên trán Thương Kiều.
Sự lạnh lẽo khiến đồng tử hắn co rút lại, lý trí từ từ trở lại, hắn chống tay loạng choạng ngồi dậy.
Minh Lan Nhược sửng sốt, cho rằng hắn nằm bò khó chịu, vội duỗi tay nâng hắn dậy: “Ta đi gọi Đường lão bọn họ tiến vào.”
Ô Tang cô cô nói nàng có thiên phú học y, chẳng qua bệnh của Thương Kiều vẫn luôn là Đường lão nhìn, nàng không quen thuộc tình huống của hắn như Đường lão.
Thương Kiều lại nắm chặt cổ tay nàng, giọng nói khàn khàn: “Không cần, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Hắn ấn giữa mày, cố gắng bình tĩnh trở lại, giống như có một đám lửa mơ hồ muốn đốt cháy tất cả lý trí trong đầu hắn.
Thương Kiều cảm nhận được cảm xúc của mình đang dâng trào và gần như không thể kiểm soát.
Minh Lan Nhược nhìn hắn híp tròng mắt quỷ dị, giống như đang cố gắng duy trì lý trí, trên trán hiện rõ sự căng thẳng và táo bạo, kéo cổ tay nàng đau nhức.
Nàng ngồi xuống, dịu dàng vuốt nhẹ lưng hắn: “Ngài cứ nói, không cần vội.”

Ads
';
Advertisement