Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược nở một nụ cười xán lạn đến dữ tợn với hắn: “Được, đạo trưởng, đến đây đi, ta dạy ngài làm người!”
Nhưng Thương Kiều hơi mở to con ngươi, phản chiếu ra biểu cảm mặt dữ tợn của mỹ nhân ánh trăng vén tay áo nhào về phía mình!
Tiểu Tề Tử đột nhiên nghe thấy trong xe ngựa lắc lư một hồi, sau đó “bốp bốp bốp!” tiếng bạt tai, tiếng chửi rủa, tiếng rên rỉ vang lên không ngừng.
“Đừng… đừng làm vậy mà!” Đó là tiếng rên rỉ ‘xấu hổ’ của chủ tử nhà mình.
“Ồ, vậy làm thế này nhé!” Tiếng cười của đại tiểu thư khá dữ tợn!
Y dựng tai lên, ồ, thật náo nhiệt, thật mạnh mẽ, như vậy không ổn đâu.
Y không nhịn được mà đỏ mặt, âm thầm mím môi.
“Tiểu thái giám, nghe lén gì đó, đây là chuyện ngươi nên nghe sao? Đánh xe đi!” Xuân Hòa không nể nang gõ đầu Tiểu Tề Tử.
“Vâng, Xuân Hòa tỷ tỷ!” Tiểu Tề Tử lập tức ngoan ngoãn thu đầu lại, quất một roi vào mông ngựa: “Giá giá giá!”
Ngựa chạy suốt hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng đến nơi.
Sáng sớm, tại chợ hoa đã có kha khá tiểu thương tụ tập.
Tiểu Tề Tử kéo dây cương, thăm dò hỏi: “Gia, đến nơi rồi, ngài có muốn xuống xe không?”
Trong xe vẫn giữ im lặng, một lúc lâu sau, rèm xe được vén lên, một bóng người mặc áo choàng đội mũ chụp, bình tĩnh thong dong bước ra.
Đôi mắt sắc bén của Xuân Hòa liếc thấy cây trâm cài tua rua dưới mũ chụp của đại tiểu thư nhà mình đã trở nên lộn xộn, cổ áo cũng không quá chỉnh tề.
Nàng ấy đưa tay đỡ Minh Lan Nhược, không chút biểu cảm mà chỉnh lại cổ áo cho nàng: “Tiểu thư, búi tóc bị xe xóc nảy làm rối rồi, không bằng để nô tỳ tháo trâm xuống cho người nhé?”
Tháo cây trâm tua rua kia ra, xõa búi tóc song hoàn kế xuống, sửa nhanh lại thành kiểu tóc thường ngày.
Minh Lan Nhược vẫn còn thở gấp đến đỏ cả mặt, khẽ đáp một tiếng “Ừm”.
Xuân Hòa thông thạo luồn tay vào trong mũ chụp chỉnh sửa lại, sau đó tháo mũ chụp xuống cho nàng.
Song hoàn kế phức tạp tinh xảo của Minh Lan Nhược giờ đã biến thành Thùy Kế tao nhã lịch sự được vén ra sau lưng, phần lớn tóc được thả xuống, chỉ cài một cây trâm hoa mộc lan, trông giống như một tiểu cô nương chưa xuất giá.
“Phì.” Phía sau truyền đến tiếng Tiểu Tề Tử không nhịn được bật cười.
Thương Kiều trừng mắt nhìn y một cái: “Buồn cười lắm hả?”
Bấy giờ Xuân Hòa mới phát hiện Thiên Tuế Gia ngồi trong xe, tóc tai rối bời, chiếc mão hoa sen ngọc trắng cũng bị kéo lệch, trên khuôn mặt tuấn tú còn có một dấu tay đỏ nhỏ, trên mu bàn tay còn có dấu răng!
Nàng ấy ngẩn người, cúi đầu cố nhịn cười.
Haha… Thiên Tuế Gia bị đại tiểu thư đánh! Ai mà ngờ được đốc chủ Đông Xưởng tàn nhẫn độc ác, có thể lấy ra hù trẻ con nín khóc lại bị đánh thành thế này!
“Không… không… không buồn cười.” Tiểu Tề Tử cố gắng nhịn cười, nín thở đến mức khuôn mặt đỏ bừng.
Thương Kiều búng một viên ngọc trắng vào trán Tiểu Tề Tử, hung tợn nói: “Đồ đần độn, còn không mau cút vào trong xe!”
Xuân Hòa còn biết tự giác giúp nha đầu hung hăng kia chỉnh trang, nhận nuôi đồ ngốc này làm nghĩa tử đúng là phí công.
Tiểu Tề Tử ôm đầu sưng tấy, đau đớn đến mức nước mắt rơi, leo lên xe: “Vâng.”
Một lúc sau, Thương Kiều mới xuống xe.
Hắn cũng tháo mão, dùng dây buộc tóc dài ra sau, toàn thân trông giống như một đạo nhân nhàn tản từ một đạo quán nào đó.
Hắn thấy Minh Lan Nhược duyên dáng yêu kiều đứng yên đó, vội bước tới.
Minh Lan Nhược không nể nang quát hắn: “Đứng lại, đừng đến gần!”
Thương Kiều dừng chân, nhướng mày cười: “Sao thế, nữ thí chủ vừa bạo hành bần đạo một trận, còn chưa hết giận à?”
Hắn không dùng xưng hô “chúng ta” thường dùng của thái giám, mà tự xưng là “bần đạo”, trông nghiêm túc đến mức khiến những người buôn bán nhỏ xung quanh cũng tò mò nhìn qua.
Minh Lan Nhược tức giận lườm: “Đừng nói chuyện với ta, giữ khoảng cách.”
Hôm nay, những suy nghĩ lãng mạn đẹp đẽ của nàng bị hắn phá hủy hết cả rồi!
Nói rồi, nàng quay người đi vào chợ hoa.
Thương Kiều khẽ cười bước theo, ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng mà phức tạp.
Từ sau khi cho hắn biết Tiểu Hi là mèo con ruột của hắn xong, con mèo nhỏ này thật sự trở nên rất kiêu ngạo.
Trước kia gặp hắn nàng luôn giữ kín suy nghĩ, cho dù hắn làm gì nàng cũng chịu đựng nhưng bây giờ dám chìa móng vuốt ra cào hắn, bộc lộ tính khí bướng bỉnh trước đây!
Nhưng điều đó lại khiến hắn cảm thấy vui vẻ, cuộc đời này hắn không muốn nhìn thấy nàng chân thành gọi hắn là ‘cữu cữu’, ánh mắt trong trẻo nhưng lại lạnh lùng xa cách, không có chút gợn sóng nào.
Hắn bước nhanh lên, đi theo sau nàng, nắm lấy tay nhỏ của nàng: “Bần đạo cuối cùng cũng hiểu tại sao con mèo nhỏ ngươi nuôi lại thích cắn người như vậy.”
Thật đúng là học từ mẫu thân của nó!

Ads
';
Advertisement