Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược cố gắng rút tay về, hạ giọng nói: “Đáng đời ngươi bị cắn!”
Thương Kiều nhướng mày, nghiêm túc nói: “Lần sau đổi chỗ cắn đi, cắn tay thì có tình thú gì đâu!”
Giọng hắn không nhỏ, khiến mọi người xung quanh lập tức quay lại nhìn, Minh Lan Nhược chỉ cảm thấy mọi người đang nhìn mình.
Khuôn mặt đẹp của nàng đỏ bừng kéo hắn đi nhanh, đến một nơi ít người mới cao giọng: “Cầu xin ngươi, giữ chút thể diện đi, trước mặt mọi người mà còn như vậy, ta sẽ hóa thành đạo sĩ đánh yêu quái ngay tại chỗ đấy!”
A, tại sao một thái giám lại có thể lẳng lơ như vậy! Thật sự nên lấy một cái bảo bối hồ lô thu phục tên đại yêu nghiệt này mới được!
Nhìn nàng vừa giận vừa ngượng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, Thương Kiều khẽ cười, đột nhiên lấy từ sau lưng ra một bó hải đường trắng pha hồng.
Minh Lan Nhược ngẩn người, hắn mua hoa ở chợ hoa từ khi nào vậy?
Thương Kiều lấy vài đóa hải đường tươi đẹp, cài vào tóc nàng, nhẹ nhàng nói: “Mộc Đào người tặng ném sang, quỳnh dao ngọc đẹp mang ra đáp người, phải đâu báo đáp vậy thôi, để cùng tốt đẹp đời đời kết giao — <Kinh thi / Quốc phong>”
Minh Lan Nhược ngẩn ngơ, trong đôi mắt trong sáng nổi lên gợn sóng: “Ngươi…”
Quả Mộc Đào trong thơ, chính là hải đường.
Hắn quả thật biết tâm ý của nàng trong bộ trang phục hôm nay.
Đúng vậy, với sự nhạy bén như hắn, tâm tư tinh tế như vậy, làm sao không biết chứ?
“Tiểu thư có nguyện ý cùng ta vĩnh viễn tốt đẹp, không rời không bỏ chăng?” Đôi mắt phượng của Thương Kiều thâm trầm mà nhìn nàng.
Như thể, hắn đã chờ nàng rất lâu, rất lâu, từ kiếp trước đến kiếp này, xuyên qua thời gian dài đằng đẵng.
Minh Lan Nhược chỉ cảm thấy trái tim mình run lên, mơ hồ lại như nhìn thấy kiếp trước dưới chân thành…
Hắn yên lặng ôm lấy thi thể nàng, máu tươi ấm nóng từ vết thương ở cổ hắn từng giọt từng giọt nhỏ xuống khuôn mặt nàng, mãnh liệt thiêu đốt linh hồn nàng.
Nhưng lúc này, hắn đứng đó, chân dài vai rộng, nụ cười sâu lắng, hỏi nàng có nguyện ý cùng hắn một đời một kiếp dài lâu.
Nàng không nhịn được mắt đỏ hoe, nhận lấy hải đường, nhẹ nhàng nhưng kiên định nói: “Được…”
Thương Kiều cười khẽ, đưa tay nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên: “Vậy, bần đạo có thể hôn tiểu thư không?”
Minh Lan Nhược ngẩn ra, mặt đỏ bừng, hơi lo lắng muốn quay mặt đi: “Chuyện đó…”
Nhưng giây tiếp theo, hắn đã cúi đầu, đôi môi mỏng đỏ thắm đã chạm vào đôi môi mềm mại của nàng, tự nói với mình: “Đương nhiên là có thể.”
Một màn tự hỏi tự đáp, khiến tim Minh Lan Nhược đập như trống, nhẹ nhàng đấm vào vai hắn, lại không thể không thẹn thùng thì thầm giữa môi hắn: “…Ngươi đã quyết định rồi, vậy hỏi ta làm gì, ngươi…”
Hắn cười khẽ, không khách sáo dùng đầu lưỡi tách môi nàng ra hôn sâu, nuốt lấy mọi lời thì thầm và xấu hổ của nàng vào trong.

Hoàng cung
Trong Thượng Thư Phòng, không khí áp lực, Hòa công công lo lắng đứng ngoài cửa, nhìn chằm chằm vào cửa phòng.
Vừa rồi Hoàng Đế bệ hạ đuổi tất cả mọi người ra ngoài, chỉ ở lại trong phòng cùng thái tử, không biết đang nói gì, thậm chí còn nghe thấy tiếng đập đồ.
Nhưng giờ đây, đã hơn một canh giờ mà vẫn không có tin tức gì.
Xưa nay chưa bao giờ xảy ra chuyện này.
Thái tử đột nhiên bước ra từ cửa.
Cặp mắt sắc bén của Hòa công công thấy trên trán Thái tử có vết sưng đỏ, rõ ràng bị vật gì đó đập trúng.
Nhưng thần sắc của hắn ta lại vui vẻ thoải mái, không có chút oán hận, tay cầm một cuộn thánh chỉ của Minh đế.
Hòa công công lập tức bước lên: “Điện hạ, có chuyện gì vậy, bệ hạ có chỉ dụ gì?”
Thái tử nhìn ông ta, nhướng mày: “Hòa đại tổng quản rất tò mò thánh chỉ viết gì, có phải liên quan đến Thiên Tuế Gia không hả?”
Hòa công công cười nói: “Điện hạ nói gì vậy, nô tài không dám đoán ý thánh thượng, chỉ là làm bổn phận thôi, nô tài là nô tài của hoàng gia.”
“Đừng vội, haha, ngàn vạn đừng vội, là chuyện tốt, còn thật sự liên quan đến Thiên Tuế Gia.”
Thái tử vui vẻ vỗ vai Hòa công công, cười kỳ quái: “Thiên Tuế Gia sắp tổ chức hỷ sự, hỷ sự lớn luôn đấy!”
Hòa công công ngây người: “A?”
Tần Vương, à, ngũ đệ của cô, sắp tái hôn, chính là cưới đại tiểu thư của Chu gia, Chu Trường Nhạc, ngươi còn nhớ chứ, gần đây trong cung xảy ra chuyện ác thai, phụ hoàng ra lệnh cho Thiên Tuế Gia hỗ trợ, cứ làm mạnh tay lên, coi như là xung hỉ.
Thái tử cười rất vui vẻ.
Hòa công công nhìn Thái tử, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an.
Thái tử dám tuyên truyền như vậy trong cung, việc Tần Vương cưới Chu Trường Nhạc chắc là thật nhưng… lại không thể nói ra điều gì đó không đúng.
Mặc dù Thái tử nói như vậy nhưng không có ý định mở thánh chỉ trong tay.
Hòa công công bình tĩnh mỉm cười: “Dạ, Thái tử điện hạ đi thong thả.”

Ads
';
Advertisement