n cần như vậy lại không chịu thừa nhận quan tâm Tiểu Hi, thật là một tên khó chiều.
Thương Kiều hừ nhẹ một tiếng: “Ai biết được, nói không chừng nó còn chưa biết phụ thân thì đã bị nương dạy hư.”
Minh Lan Nhược nhoẻn miệng cười, nàng cũng không trêu chọc hắn nữa, chờ Đường lão và Ô Tang cô cô cùng nhau vào thư phòng bắt đầu bàn việc.
“Lão Đường và Ô Tang cô cô đã bàn bạc qua với ta, tình huống của ngươi phải nhanh bế quan điều trị, loại bỏ hoàn toàn âm hàn độc trong cơ thể thì mới có thể phục hồi sức khỏe bình thường.”
Minh Lan Nhược đi thẳng vào vấn đề chính: “Chúng ta nghĩ, trong hai ngày này, Ô Tang cô cô sẽ dựng một cái huân lung Miêu gia ở trong phòng tắm của ngươi, trong vòng mười lăm ngày, ta sẽ cùng lão Đường bế quan chưng huân trị liệu bài độc cho ngươi.”
Thương Kiều nhíu mày: “Bế quan mười lăm ngày sao? Nhưng bản tọa còn rất nhiều việc chưa giải quyết xong, có thể hoãn lại một tháng được không?”
Trước đây, cái gọi là bế quan luyện đan chẳng qua là cách nói hắn giấu tai mắt người khi đi làm nhiệm vụ, lần này bế quan là cần phải uỷ quyền hoàn toàn.
Nhưng hiện tại, ngoài các công việc hàng ngày của triều đình và Đông Xưởng phải giao cho Tần Ngọc Trầm thì Thương Kiều còn phải điều tra sự kiện xảy ra cách đây năm năm.
Phi Ưng đưa tin bốn gã Cẩm Y Vệ đã bị áp giải về kinh, tính thời gian cũng trong thời gian này.
Minh Lan Nhược nhìn hắn, bỗng nhiên nhướng mày: “Ngươi đã hộc máu, ngươi năm này tháng nọ thử dược cho hoàng đế dẫn tới tích tụ độc, không thể chỉ dựa vào nội lực cường đại của ngươi là có thể loại bỏ hết.”
Thủy ngân, ô phù tử và các chất độc khác toàn là các chất kịch độc, dù có thể làm thuốc nhưng nàng không tin loại “đan dược trường sinh bất lão” kia là thứ tốt.
Thương Kiều lạnh lùng nhìn về phía lão Đường: “Lắm mồm!”
Lão Đường ngạo mạn nâng cằm: “Y giả đương nhiên muốn biết gì nói hết, nếu không thì dùng cái gì chữa bệnh?!”
Minh Lan Nhược nghiêm mặt: “Ngươi sẽ hộc máu chính là bởi vì ngươi giấu giếm thử dược cho hoàng đế, đan dược mà ta cho ngươi dùng tương phản với chúng.”
Đây là lần đầu tiên Thương Kiều phải đối mặt với sự nghiêm khắc của nàng, hắn im lặng, khí thế cũng dần giảm đi.
Hoà công công vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ, cuối cùng cũng nhỏ giọng ở bên tai hắn khuyên nhủ:
“Thiên Tuế Gia, chỉ mười lăm ngày mà thôi, nếu không có uy áp của ngài mà chỉ huy sứ Tần sẽ không phục thì điều này chỉ chứng tỏ hắn ta khó đảm nhiệm được việc lớn. Có sức khỏe tốt mới có thể có một tương lai dài lâu!”
Thương Kiều im lặng không nói, Minh Lan Nhược cũng không ép hắn, chỉ cười nói: “Ta ở chỗ này chờ ngươi.”
Mười lăm phút sau, hắn mới nhàn nhạt nói: “Được, làm theo ý các ngươi.”
Giải quyết dứt khoát, Ô Tang cô cô và lão Đường lập tức bắt tay vào hành động.
Hai ngày này, Minh Lan Nhược chỉ dẫn theo Tiểu Hi ở lại Đông Xưởng, vừa vì điều trị cho Thương Kiều, cũng vì muốn tạo điều kiện cho Tiểu Hi và Thương Kiều có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn.
Đương nhiên loại này tiếp xúc này cơ bản là… Gà bay chó sủa, hai bên rất tức giận, luôn lấy việc Thương Kiều bị cắn đầu, cắn mặt và cả cắn… đùi kết thúc.
Vân Nghê vẫn yên tĩnh “Ốm đau trên giường”, Thương Kiều sai người đưa đồ vật và thuốc tốt vào trong viện nàng ta như nước chảy nhưng hắn không còn thường xuyên tự mình đến thăm như trước.
Hai ngày sau, gần như toàn bộ phòng tắm đã được thiết lập thành một nơi tắm hơi nóng bức, Thương Kiều chính thức uỷ quyền, tiến vào bên trong huân lung, hoàn toàn bế quan.
Trước khi đi vào huân lung, hắn mặc áo choàng rộng thùng thình màu trắng, nhìn có vẻ rất điềm tĩnh, hắn nhìn đứa nhỏ đang ôm đùi Minh Lan Nhược.
Nhìn biểu hiện có phần lúng túng của hắn, Minh Lan Nhược khẽ cười, đưa Tiểu Hi tới: “Nào, chúc cữu gia gia của chúng ta chữa bệnh thuận lợi nha.”
Lần này nhìn Thương Kiều vươn tay tới, Tiểu Hi hiếm khi ngoan ngoãn không giãy giụa hay cắn hắn.
Tâm trạng của Thương Kiều rất phức tạp, cẩn thận ôm đứa nhỏ mềm mại ở trong lòng ngực, không biết tại sao, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.
“Này, đại ma đầu, ngươi phải ngoan ngoãn chữa bệnh đấy.” Tiểu Hi lúng túng thầm thì một tiếng, sau đó lại nhảy vào lòng ngực thơm tho của mẫu thân mình.
Thương Kiều cười nói: “Được.”
Hắn nhìn Minh Lan Nhược một cách sâu xa rồi xoay người bước vào huân lung.
Minh Lan Nhược ra khỏi phòng, nhìn về phía chân trời đang u ám, khẽ mỉm cười.
Đã ở Đông Xưởng nhiều ngày, mọi thứ rất bình yên, bình yên đến mức giống như… yên lặng trước cơn bão.
Cơn bão đến càng mạnh mẽ thì càng tốt, nàng rất muốn biết, hươu chết về tay ai!
Ngày thứ bảy Thương Kiều tiến vào huân lung, Minh Lan Nhược cứ theo lẽ thường làm người chuẩn bị xe ra cửa.
“Chuẩn bị một chút đi Bá Thảo Đường, ta phải đi lấy dược liệu mới cho Đốc chủ.” Minh Lan Nhược phân phó tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh, giao Tiểu Hi cho Xuân Hoà.
Bá Thảo Đường là dược phòng lớn nhất Kinh Thành, chuyên gieo trồng và cung cấp dược liệu, nằm ở phía tây Kinh Thành và ngày thường còn phụ trách cung ứng dược vật cho hoàng gia.
Gần đây, hầu như mỗi ngày nàng đều đến lấy thuốc cho Thương Kiều.
Tiểu thái giám cười tủm tỉm nói: “Vâng.”
Nói xong, hắn ta nhìn về phía Tiểu Hi đang chuẩn bị theo Xuân Hoà rời đi, nói: “Ta nghe nói Bá Thảo Đường vừa xây vườn mới, nuôi một vài con chó, con nhím, con thỏ… Nếu Tiểu Hi thiếu gia thích thì có thể cùng đi xem.”
Tiểu Hi vừa nghe vội hưng phấn ôm chặt chân Minh Lan Nhược: “Mẫu thân, con muốn đi! Con muốn đi!”
Minh Lan Nhược bất đắc dĩ, đành phải điểm nhẹ lên cái mũi nhỏ của Tiểu Hi: “Thật không biết làm sao với con.”
Xuân Hoà cũng đi theo Minh Lan Nhược, Tiểu Hi cũng cùng lên xe.
Tiểu thái giám ra hiệu cho xa phu lái xe, xe ngựa bắt đầu di chuyển về phía Kinh Tây Giao.
Ngay khi xe ngựa chuyển động, tiểu thái giám lén lút ra hiệu cho người bên ngoài.
Không lâu sau, hai đội Cẩm Y Vệ được chuẩn bị toàn bộ võ trang đã lặng lẽ rời khỏi thành.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất