Minh Lan Nhược - FULL

Vân Nghê nhìn Kiếm Vũ: “Ngươi đang nói…”
Trong mắt Kiếm Vũ hiện lên tinh quang: “Trong khoảng thời gian này chúng ta điều động nhân thủ cũng đơn giản hơn rất nhiều, hơn nữa Gia lại hộc máu, chỉ sợ càng không biết quản lý, đó là một cơ hội rất tốt.”
Vệ trưởng nhà mình thích Thiên Tuế Gia như vậy nhưng vẫn cố kỵ không dám giết nữ nhân kia, mới khiến họa kéo dài đến nay.
Chỉ có Vân vệ trưởng thật sự chiếm được Thiên Tuế Gia, các nàng ta mới có tiền đồ vô lượng, làm sao có thể để cho loại tiện nhân như Minh Lan Nhược cản đường?
Kiếm Vũ thấp giọng nói kế hoạch của mình bên tai Vân Nghê:
“Trong phủ Minh Lan Nhược chỉ có mấy người ở vừa mới mua, người có thể dùng chính là hai vũ tì Xuân Hòa, Cảnh Minh kia, nghe nói gần đây nàng ta thường xuyên ra vào cửa hàng thuốc ở kinh thành mua thuốc, đối phó với loại nữ nhân được chiều chuộng, trói gà không chặt, chúng ta có thể như vậy…”
Trong mắt Vân Nghê hiện lên kinh ngạc và ý cười, không nhịn được vỗ vai Kiếm Vũ: “Kế này hay quá, cho dù cuối cùng xảy ra chuyện, Gia cũng sẽ không nghĩ đến là chúng ta làm!”

Minh Lan Nhược trở về phủ, Ô Tang cô cô và Xuân Hòa, Cảnh Minh đoàn tụ, lại là một tràng diện vừa khóc vừa cười.
Hai ngày nay Thương Kiều cũng kêu người ta đưa rất nhiều đồ ăn, đồ chơi hiếm lạ cho Tiểu Hi.
Minh Lan Nhược nhìn ra ngoài cửa sổ, Xuân Hòa mang theo Tiểu Hi chơi những món đồ chơi tinh xảo kỳ diệu kia đến quên cả trời đất, tâm tình ôn nhu lại phức tạp.
Thương Kiều quen khống chế lòng người, nếu như hắn muốn dỗ người ta vui vẻ, tất sẽ có thể dỗ được đối phương ngoan ngoãn, ủi vào trong tâm phế, nhìn Minh Đế là biết.
Hắn hơn phân nửa đoán được Tiểu Hi thật sự là con của hắn, mới để tâm tặng quà như vậy.
“Đại tiểu thư, ngài đoán không sai, mấy ngày nay Đông Xưởng thường xuyên có động tĩnh, thỉnh thoảng có đưa tin Phi Ưng ra khỏi thành, người ở Cẩm Y Đệ Tam Vệ thường xuyên có động tác lén lút nhưng Vân Nghê Vệ Trưởng vẫn ở trong phủ đệ, nói là bệnh cũ tái phát.
Vương ma ma bưng sữa hạnh nhân nóng lên cho Minh Lan Nhược, cẩn thận bẩm báo.
Minh Lan Nhược mỉm cười: “Nàng ta không phải đồ ngu, chỉ có như vậy, khi ta hoặc Tiểu Hi gặp chuyện không may, nàng ta mới có thể loại bỏ hiềm nghi.”
Truyền tin Phi Ưng liên tiếp ra khỏi thành, nhất định là Thương Kiều phái người đi tra rõ chuyện năm năm trước.
Lần này nàng dường như không che giấu hành tung nghe trộm của mình, cũng nói ra những chuyện này với Thương Kiều, chính là bức Vân Nghê chó cùng rứt giậu động thủ.
Trong mấy lần nàng gặp nguy hiểm, luôn cảm thấy ít nhiều cũng có bút tích của Vân Nghê.
Nhưng nữ nhân kia làm việc cực kỳ cẩn thận, cắm rễ Cẩm Y Vệ quá lâu, thủ hạ rất nhiều, còn mang danh tiếng ân nhân và thiếp thất của Thương Kiều .
Nếu như muốn diệt trừ Vân Nghê, chỉ có để đối phương phạm phải sai lầm lớn không thể tha thứ.
Có gì có thể làm cho đối phương không thể xoay người hơn tội danh phản bội Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ chứ?
Minh Lan Nhược quay mặt nhìn hơn mười cao thủ áo xanh trong phòng nghị sự, thản nhiên nói: “Xích Huyết quân nghe lệnh, làm theo kế hoạch.”
“Vâng!” Trần Ninh cầm đầu đồng loạt quỳ xuống, thanh thế vang dội.
Tiễn đám người Trần Ninh đi, Minh Lan Nhược nhìn ngoài cửa sổ cười rạng rỡ: “Gọi Tiểu Hi lên, chúng ta cũng nên dẫn nó đi thăm ‘Cữu Gia Gia’ của nó, đừng để Thiên Tuế Gia đợi lâu.”
Chậc, vai vế này, thật đúng là lộn xộn
Chờ Thương Kiều cuối cùng xác nhận Tiểu Hi là con của hắn, Tiểu Hi vẫn gọi hắn là “Cữu Gia Gia”, không biết trên mặt người nọ sẽ lộ ra biểu cảm gì.
Thật đáng mong chờ!
Minh Lan Nhược dẫn theo Tiểu Hi, Đường lão túm Ô Tang cô cô chia nhau ngồi hai chiếc xe ngựa đi đến Đông Xưởng.
Minh Lan Nhược vừa dẫn theo Tiểu Hi đi qua nội viện Đông Xưởng thì thấy Thương Kiều mặc một bộ thiên thủy lam thường phục đứng ở cách đó không xa.
Nhìn thấy Tiểu Hi, ánh mắt luôn luôn lạnh lùng của Thương Kiều có vẻ khác thường: “Tới rồi?”
Minh Lan Nhược khẽ mỉm cười: “Đúng vậy, Tiểu Hi, gọi người.”
Tiểu Hi ngẩng đầu liếc nhìn đại ma đầu trong lòng cậu bé, không tình nguyện hừ một tiếng: “Cữu gia gia.”
Thương Kiều không khỏi nhướng mày, định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Hắn chỉ nở một nụ cười gượng: “Tiểu Hi, trong thư phòng của ta có một vài loại điểm tâm tiến cống từ Hàng Châu, muốn thử không?”
Tiểu Hi nhìn hắn một lát, bỗng nhiên hoảng sợ, quay người ôm lấy đùi Minh Lan Nhược: “Mẫu thân, hắn không bình thường! Hắn có phải chuẩn bị hầm bảo bảo để ăn không?”
Đại ma đầu thường ngày hung dữ như vậy thế mà lại “cười” với cậu bé, quá đáng sợ!
Thương Kiều cứng người lại rồi: “…”
Minh Lan Nhược: “…”
Mọi người: “…”
Minh Lan Nhược cố nhịn cười, ngồi xổm xuống bế Tiểu Hi lên: “Được rồi, ngoan nào, cữu gia gia đã chuẩn bị cơ quan chim bay, để Tiểu Tề công công đưa con đi chơi nhé?”
Tiểu Tề Tử vội ân cần tiến lên: “Tiểu tổ tông, cùng đi với ta nhé?”
Tiểu Hi lúc này mới vui vẻ đi theo Tiểu Tề Tử.
Minh Lan Nhược cùng Thương Kiều đi về phía thư phòng, nàng nhìn biểu cảm kỳ lạ trên mặt Thương Kiều, không nhịn được cười nhẹ an ủi hắn: “Tiểu Hi rất thích món đồ chơi ngươi đưa.”
Ai bảo người này vẫn luôn hung dữ như vậy, Tiểu Hi không tiếp thu hắn là chuyện tất nhiên.
Thương Kiều không được tự nhiên, khuôn mặt tuấn tú lạnh đi: “Hừ, không biết tốt xấu, bản tọa không dễ tặng đồ cho người!”
Minh Lan Nhược không nhịn được gật đầu: “Đúng, đúng, đứa nhỏ không biết tốt xấu, giống phụ thân nó!”

Ads
';
Advertisement