Minh Lan Nhược - FULL

Mà trong xe ngựa, Xuân Hoà nhìn về phía Minh Lan Nhược, nói nhỏ: “Kẻ địch, động.”
Minh Lan Nhược mỉm cười lười biếng: “Bảo Trần Ninh và những người khác không cần hành động, ta muốn xem bọn họ định diễn trò gì.”
“Bọn họ chọn ra tay vào lúc này hẳn là đã tính toán cẩn thận rồi. Thương Kiều đã ở trong lồng huân hương bảy ngày rồi. Đây là thời điểm quan trọng nhất để giải được độc. Không thể tùy tiện di chuyển. Nếu không không chỉ chất độc bị chảy ngược chiều, dẫn đến việc giải độc thất bại mà tính mạng của hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
Minh Lan Nhược cầm một viên kẹo trái cây đưa cho Tiểu Hi.
Xuân Hòa không đồng ý: “Hà cớ gì người lại phải mạo hiểm như vậy cơ chứ?”
Minh Lan Nhược cũng ngậm một quả mận vào miệng, vị chua chát khiến nàng nheo mắt lại: “Chỉ có kẻ trộm ngàn ngày, sao có thể đề phòng kẻ trộm ngàn ngày được chứ? Nếu không dẫn đầu rắn ra khỏi hang thì ngày ngày ngươi phải chờ rắn độc cắn ngươi sao?”
Đây là thói quen của nàng ở kiếp trước. Khi nắm giữ quyền lực, nàng thà bóp chết đối thủ ngay khi còn trong nôi. Nàng thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Nàng nghĩ rằng liệu có phải do kiếp trước của mình làm quá nhiều việc ác nên mới có kết cục bi thảm như vậy không.
Kiếp này nàng tích đức vì Tiểu Hi. Nàng chỉ ra tay với những kẻ dám hãm hại nàng và Tiểu Hi mà thôi.
Xe ngựa từ từ di chuyển về phía trước. Một canh giờ sau cuối cùng cũng dừng lại trước cổng Bách Thảo Viên ở Kinh Tây.
Đúng như tên gọi, Bách Thảo Viên là một khu vườn rộng lớn. Đó là nơi trồng nhiều loại hoa và dược liệu kỳ lạ. Nhiều loại dược liệu quý hiếm không thể tìm thấy ở nơi nào khác thì ở đây cũng có.
Ngày thường cũng có rất nhiều thương nhân và người dân đến thăm khám.
Minh Lan Nhược vừa xuống xe, dược đồng phụ trách trông coi ở cửa mỉm cười đi tới: “Điệu Vương phi tới rồi sao, mời vào.”
Minh Lan Nhược liếc nhìn đám võ giả mặc đồ đen ở cửa: “Sao hôm nay lại có nhiều võ giả hộ tống như vậy?”
Thoạt nhìn đã thấy bảy mươi tám mươi người rồi.
Dược đồng dẫn nàng và Tiểu Hi đi qua đường dành cho khách quý: “Một thương nhân bán thuốc từ ngoại quốc muốn mua một lô dược liệu rất quý giá, vận chuyển đến Tây Vực, nên phái rất nhiều võ giả để hộ tống bọn họ.”
Những dược liệu như nhân sâm, linh chi, mật gấu quả thực đắt hơn cả vàng bạc.
Minh Lan Nhược cũng không thấy kì lại: “Ừ.”
Ngay khi Minh Lan Nhược và những người khác bước vào cửa, các võ giả ở cửa lập tức ngừng việc vận chuyển hàng hóa lại.
Bọn họ để lại mười người để trông cửa, những người còn lại mang đao vào quán. Tuy không cấm người ra vào nhưng họ lại canh gác ở mọi lối ra vào, gần như phong tỏa quán không chút kẽ hở.
Cách Bách Thảo Viên một dặm, cả một đội Cẩm Y Vệ trang bị đầy đủ đang đằng đằng sát khí đi tới.
Với danh nghĩa truy lùng đào phạm. Bọn họ đã bao vây và phong tỏa tất cả các ngã tư đi vào Bách Thảo Viên, không khí tràn ngập sự căng thẳng và ớn lạnh.
Nhưng ở Bách Thảo Viên vẫn tràn ngập “sự bình yên”.
Dược đồng dẫn mấy người Minh Lan Nhược vào phòng trong, bưng mấy tách trà ra: “Đây là trà trái cây của Tây Vực, chưởng quầy đã đặc biệt chuẩn bị cho ngài và tiểu thiếu gia đó. Mọi người nếm thử xem xem.”
Trà hoa quả được đặt trong một chiếc cốc thủy tinh trong suốt, tỏa hương thơm phức khiến Tiểu Hi không khỏi tham lam mà nhấp luôn một ngụm: “Thật ngon!”
Tiểu thái giám đi theo nhìn thấy Minh Lan Nhược, Xuân Hòa và những người khác đã uống trà hết. Hắn ta hài lòng mà mỉm cười, sau đó lạnh lùng nhìn tên dược đồng.
Tên dược đồng co rúm cả người, nhỏ giọng hỏi: “Điệu Vương phi, các thương nhân bán thuốc ngoại quốc và chủ tiệm đang tính sổ. Ngài có muốn dẫn tiểu thiếu gia đến vườn đá ở phía sau xem một chút không?”
“Vườn đá?” Tiểu Hi tò mò ngẩng đầu lên: “Nơi đó có rất nhiều thỏ con, mèo con và nhím sao?”
“Đúng vậy, chưởng quầy của chúng ta đặc biệt mang đến đây một ít động vật để sau này sẽ tiện thu thập nguyên liệu đó mà.”
Minh Lan Nhược ôm Tiểu Hi đứng dậy, mỉm cười nói: “Chúng ta đi xem nhé.”
Dược đồng lập tức dẫn đường vô cùng ân cần, dẫn Minh Lan Nhược và những người khác ra vườn sau.
Tiểu thái giám lập tức đi theo cũng, cười thầm khi đi ngang qua mấy tách trà còn sót lại chút ít.
Trong khu vườn sau của Bách Thảo Viên có tiếng chim hót líu lo và các loại dược liệu mọc tầng tầng lớp lớp như thạch lộc, linh chi, hoàng chi và cây huyết đằng. Khi đi vào sâu bên trong thì thấy được một khu vườn với những tảng đá lớn.
Có những âm thanh mơ hồ như “meo meo”, “gâu gâu” và tiếng xào xạc của những chú thỏ con đang ăn cỏ.
Tiểu Hi nhìn thấy một con thỏ nhỏ mũm mĩm đang ăn cỏ, lập tức kinh ngạc chạy vào vườn đá: “Thỏ! Có một con thỏ béo này!”
Minh Lan Nhược và Xuân Hòa đành phải đuổi theo: “Chạy chậm một chút đi con.”
Chẳng bao lâu, ngay khi họ bước vào, cánh cổng của vườn đá phía sau lưng họ đã “lách cách” đóng lại.
Xuân Hòa nhạy bén rút thanh trường kiếm của mình ra rồi đứng bên cạnh Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược cũng dừng lại, lạnh lùng nhìn cánh cổng làm bằng sắt đẹp đẽ kia.
Tiểu thái giám ở phía sau cửa cười gượng: “Điệu Vương phi, ngài không nên trách tiểu nhân. Là do ngài đắc tội người không nên đắc tội. Nên giờ bọn họ muốn mạng của ngài!”
Một nhóm người mặc hắc y được trang bị vũ khí đầy đủ đột nhiên xuất hiện ở trên bức tường đá khổng lồ cao gần bằng ba người của vườn đá. Đó chính là nhóm võ giả hộ tống mà Minh Lan Nhược vừa nhìn thấy ở cửa.
Người đứng đầu mặc nam trang, cởi mũ tre ra, để lộ một khuôn mặt mà Minh Lan Nhược khá có ấn tượng.
Minh Lan Nhược nhướng mày: “Kiếm Vũ!”
Kiếm Vũ chế nhạo: “Ôi chao, Điệu Vương phi cao quý, đại tiểu thư của Minh gia vậy mà vẫn còn nhớ ta, một Cẩm Y Vệ bình thường sao? Điều này thực sự khiến ta ngạc nhiên mà.”
Minh Lan Nhược bình tĩnh nói: “Thật khó để không nhớ những kẻ ngốc trợ Trụ vi ngược.”
Kiếm Vũ không khỏi tức giận: “Ngươi!”

Ads
';
Advertisement