Nhưng đối với Thương Kiều thì tất cả những ký ức thống khố của hắn luôn luôn mới mẻ, chứng ly hồn của hắn dù ít dù nhiều cũng có liên quan đến việc này.
Nàng đi theo Thương Kiều đến cuối phòng, phát hiện chỗ này là một phòng tắm rộng rãi, Bạch Ngọc Hòa Điền đã thiết kế ra một bồn tắm có thể chứa được bảy, tám người, bên cạnh bồn tắm còn có cả một tấm gương thủy ngân đắt tiền của phương Tây.
Minh Lan Nhược nhìn những mảnh vải kim hải giao sa ở xung quanh, cho dù nàng xuất thân quý nữ, cũng không nén được mà trầm trồ.
“Làm gì vậy, còn không mau hầu hạ bản tọa cởi áo?” m thanh lạnh lẽo bỗng vang lên sau tai.
Minh Lan Nhược giật nảy mình, quay người đã đụng phải một vòng tay rộng, chỉ thêu màu vàng đỏ trên y phục của hắn cọ vào chóp mũi nàng, khiến mũi nàng ngứa ngáy và hơi đau.
Nàng thấy không tự nhiên mà đỏ mặt, hắn đến đứng phía sau nàng từ lúc nào vậy.
Nhìn quanh bốn phía, nàng mới phát hiện hai tiểu thái giám chuẩn bị xong tinh dầu, lá thơm và những thứ đồ tắm khác cho Thương Kiều đã biến đi đâu mất.
Trong phòng tắm rộng lớn chỉ còn lại nàng và hắn.
Nàng đặt hòm thuốc xuống, kiên trì nói với mình rằng cứ coi như mình đang hầu hạ nhi tử đi!
Sau đó, nàng vòng tay qua ngực rồi cởi chiếc thắt lưng ngọc quanh eo hắn.
Hành động này như đang chủ động ôm lấy eo hắn, Thương Kiều nhìn xuống nàng với ánh mắt quỷ mị thâm trầm.
Minh Lan Nhược chỉ cảm thấy ánh mắt quỷ mị của hắn hạ xuống, tay chân nàng cũng không biết phải làm gì, chỉ cố gắng dùng những ngón tay cứng ngắn của mình để cởi cúc trên y phục cho hắn, sau khi cởi hết cúc, nàng mở vạt áo trước của hắn ra.
Nàng vốn không biết hầu hạ người khác, áo trong bị nàng kéo ra một góc, có hơi lộn xộn, khiến cơ ngực trắng ngần của hắn lộ ra.
Minh Lan Nhược chạm vào làn da trên ngực hắn, đầu ngón tay như bị bỏng, vô thức muốn cài áo lại nhưng ngay sau đó, bàn tay của hắn đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng.
“Phát ngốc gì vậy, ngươi phải cởi áo ra cho bản tọa, đóng lại làm gì hả?” Giọng nói trầm khàn lạnh lùng của hắn vang lên bên tai nàng.
Toàn thân Minh Lan Nhược căng cứng, hít nhẹ một hơi, làm bộ bình tĩnh: “Ừm, được.”
Nói rồi, nàng muốn rút tay mình lại nhưng Thương Kiều lại cười nhẹ một tiếng, đặt tay nàng lên chiếc mũ mạ vàng của mình: “Cởi mũ ra trước đã.”
Minh Lan Nhược phải ngẩng đầu lên, cẩn thận gỡ nút và giúp hắn cởi chiếc mũ xuống.
Mái tóc dài của hắn được buộc trên đỉnh đầu, chiếc dây buộc tóc được cố định lại, mái tóc dài đen bóng buông xuống như nước, xõa ra một cách lộn xộn, mơ hồ rơi trên mặt và trước ngực của nàng.
Hắn vốn đã cao nên khi nàng cúi đầu, Minh Lan Nhược cảm thấy mùi trầm hương trên tóc hắn như đang bao bọc toàn bộ cơ thể nàng trong cái bóng vô biên của hắn, như thể muốn nói cả đời nàng cũng không thể trốn thoát.
Nàng theo bản năng muốn lùi lại một bước, tránh khỏi bầu không khí mê hoặc và ngột ngạt này.
Nhưng ngay sau đó, hắn đột nhiên đưa tay ôm lấy vòng eo thon thả của nàng gần như thô bạo kéo nàng lên, giọng nói vừa ôn nhu vừa lạnh lùng: “Muốn chạy đi đâu hả?”
Thân hình mảnh khảnh của Minh Lan Nhược đột nhiên áp vào thân thể nóng bỏng của hắn, theo bản năng nàng đưa tay ra chống lên ngực hắn, dưới lòng bàn tay là đường cong tinh xảo của cơ ngực đầy đặn.
Chạm vào làn da ấm áp, nóng bỏng và hơi đẫm mồ hôi của hắn khiến mặt nàng lập tức đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Gần quá, ta… không có cách nào… không có cách nào cởi quần áo giúp ngài được.”
Thương Kiều rũ mắt nhìn cô nương trước mặt đang cố gắng làm ra vẻ ngoan ngoãn, nheo lại đôi mắt phượng nham hiểm.
Chậc, hôm nay nàng mèo nuôi thả của hắn ngoan ngoãn đến mức đáng ngờ.
Bỗng nhiên hắn xoay nàng lại, ôm lấy eo thon của nàng.
Thương Kiều lười biếng cúi đầu, đặt cằm lên trán nàng: “Sao hôm nay ngoan ngoãn thế, đến đây để hầu hạ ta à?”
Bị hắn kéo xoay người, Minh Lan Nhược đối diện thẳng với mặt trên diện rộng của Thủy Ngân Kính Tây Dương.
Nàng chợt thấy mình bị giam cầm trong vòng tay của nam nhân ăn mặc xộc xệch, tư thái lúng túng mà thân mật.
Đặc biệt là nam nhân ở phía sau.
Mái tóc dài buộc cao trên đỉnh đầu buông xuống một nửa, che đi nửa khuôn mặt tái nhợt tuấn tú của hắn, bộ Phi Ngư phục thêu chỉ vàng biểu tượng cho quyền lực chỉ dưới một người trên vạn người bị xộc xệch.
Áo trong màu trắng mở ra một nửa, để lộ một phần ngực gợi cảm hơi ướt đẫm mồ hôi, dán chặt vào lưng nàng.
Nàng hơi nhíu mày, hắn lại bắt đầu quyến rũ nàng, người này thật là…
“Bởi vì ta mới có một vị thuốc tốt, ngài…”
Mặc dù nàng biết hắn cố ý dụ dỗ mình nhưng vẫn không kìm được thở nhẹ: “Ngài cũng nên tái khám rồi!”
“Thế à? Đúng là một đứa trẻ ngoan.” Môi mỏng của Thương Kiều đỏ tươi, đôi mắt phượng u ám mang theo nụ cười khó lường.
Toàn thân hắn không kiềm chế được phóng túng mà ôm nàng vào lòng, giống như đang ôm độc chiếm một món đồ.
Hắn nhìn nàng trong gương, khuôn mặt ửng hồng bị bao trùm bởi bóng tối và hơi thở của mình, tuy nhiên nàng vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh
Đôi môi mỏng đỏ tươi của hắn cong lên nụ cười tà ác: “Nhưng mà, quá chậm rồi, đúng là một tiểu thư yếu đuối, lại đây, ta dạy ngươi cách hầu hạ người khác.”
Vừa nói, hắn kéo tay nàng đặt lên một góc áo trong của mình, tùy tiện và thô bạo kéo một cái.
Áo trong trên người hắn hoàn toàn bung ra, rơi xuống đất cùng với bộ Phi Ngư phục, để lộ thân trên gợi cảm, vòng eo thon gọn và đường nhân ngư hiện rõ.
Cả người Minh Lan Nhược hoàn toàn cứng đờ.
Nàng hoàn toàn bị bao bọc trong bóng tối của hắn, đến mức có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của ngực hắn xuyên qua lớp áo mỏng của nàng, nóng rực trên làn da mềm mại của nàng.
Từ trong gương, nàng có thể nhìn rõ toàn bộ thần thái của hắn, lúc này nam nhân tàn nhẫn như Tu La này thật sự có thể gọi là tuyệt phẩm.
“Ngài để ta… tự làm.” Cuối cùng nàng không nén được mà cắn môi cầu xin.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất