Minh Lan Nhược - FULL

Thương Kiều chậm rãi đặt tay nàng lên thắt lưng quần dài của mình.
Hắn ép nàng cởi từng chút nút thắt một, dịu dàng nói: “Ngươi xinh đẹp như vậy, làm sao biết hầu hạ người khác? Không sao, có ta là sư phụ dạy dỗ ngươi, rồi sẽ trưởng thành thôi.”
Ai muốn học thứ này chứ!
Tay Minh Lan Nhược bị hắn kéo như vậy, trong đầu nàng trống rỗng, không biết mình đã chạm vào cái gì.
Khi quần dài của hắn rơi xuống đất, nàng đã hoàn toàn không thể chịu đựng được nữa, dùng hết sức đẩy hắn ra, run rẩy nói: “Buông… buông… ta ra!”
Lần này, Thương Kiều buông lỏng tay ra.
Cả người Minh Lan Nhược loạng choạng ngã vào tấm gương trước mặt, bất lực giống như một con vật nhỏ bị dồn vào góc tường bởi một con thú hoang mạnh mẽ.
Thương Kiều tùy ý vuốt mái tóc dài che đi nửa mặt, từ trên cao nhìn xuống nhướng mày: “Sao vậy, ngươi không phải là đại phu sao, không nhìn được cơ thể bệnh nhân à?”
Hắn cứ bình tĩnh và đường hoàng đứng trước mặt nàng, khí chất mạnh mẽ đến mức khiến Minh Lan Nhược cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng!
Rõ ràng, nàng mới là người đã từng sinh con, kiếp trước cũng đã trải qua chuyện đó, còn hắn chỉ là một “thái giám” thôi mà!
Cho dù có qua một đêm với nàng, bản thân hắn cũng không biết!
Vậy mà lúc này, nàng lại là người bị hắn làm cho lúng túng không chịu nổi, hận không thể trèo tường bò ra ngoài bỏ chạy trối chết.
Nàng đã đánh giá quá cao khả năng chịu đựng tâm lý của mình, đánh giá thấp sự vô sỉ của Thương Kiều… không, tên điên này!
Bây giờ chỉ có đâm lao phải theo lao thôi!
Thương Kiều nhìn thấy nàng im lặng, bám chặt vào gương không chịu xuống, đôi mắt u ám lóe lên nụ cười nguy hiểm: “Sao vậy, không xuống, ngươi định sống trên gương à?”
Hắn đưa tay nhẹ nhàng vén mái tóc nàng lên, khẽ ngửi.
Minh Lan Nhược: “…”
Nàng thật sự là tự tìm tội cho mình!
Trong đầu nàng khó khăn suy nghĩ, ngay khi hắn chuẩn bị bước tới, nàng đột nhiên buông tay khỏi gương, cái khó ló cái khôn nói: “Tất nhiên là không, ngài xuống nước trước đi, sau khi đổ mồ hôi thì không nên để gió thổi!”
Nàng luôn cảm thấy nếu mình không nghe lời, hắn sẽ dùng một số biện pháp nào đó để xử lý nàng.
Thương Kiều nhìn thấy vẻ ngoan ngoãn của nàng, khẽ cười một tiếng, không chút kiêng dè quay người bước vào bồn tắm: “Lại đây khám bệnh cho ta, ngoan.”
Minh Lan Nhược cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hơi nhíu mày, mỗi lần hắn toàn dùng thủ đoạn này ép buộc nàng, thật quá đáng!
Nàng tuyệt đối không thể bị động như vậy nữa, để hắn tùy ý bắt nạt nàng, dù sao cũng phải cho hắn một bài học!
Nàng dứt khoát lấy ra một đống lọ thuốc lớn từ hòm thuốc, đi đến bên hồ rồi đổ bột thuốc vào.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Thương Kiều dang rộng hai tay dựa vào mép hồ, nheo mắt lại.
Minh Lan Nhược không thèm nhìn hắn: “Làm thuốc tắm, giúp ngài thông kinh can, kinh mật, lý khí hoạt huyết.”
Bột thuốc tan vào nước, không biết là thứ gì, chỉ một lúc đã nhanh chóng khiến cả hồ nước biến thành nước thuốc màu nâu.
Sau đó… cơ thể gợi cảm và thon dài của năm nhân trong nước không còn nhìn thấy rõ nữa.
Minh Lan Nhược hài lòng.
Thương Kiều nhìn thấy chút tâm tư che giấu của nàng, không nhịn được cười to: “Ha ha ha … Xem ra ngươi làm đại phu không đạt yêu cầu.”
Hắn thật sự chán ghét từ khi nàng ra khỏi nhà lao, dường như luôn thờ ơ đối với sự tồn tại của hắn, chỉ coi hắn là “người thân”.
Dùng một chút thủ đoạn bỉ ổi, làm nàng không thể tiếp tục thờ ơ với hắn, bộ dạng thanh tâm quả dục, hiệu quả không tồi.
Mặt Minh Lan Nhược không có biểu cảm khuấy nước, tiếp tục bỏ thuốc, được, cười đi, cười chết ngươi đi!
Một lát nữa thuốc có tác dụng, mấy ngày tinh thần tê liệt, xem ngươi còn kiêu ngạo thế nào!
Nàng chuẩn bị xong nước thuốc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt ôn hòa: “Ta còn thiếu hai vị thuốc, ta nhớ Đông Xưởng có phòng thuốc riêng, ta đi lấy hai vị thuốc rồi quay lại giúp ngài thông kinh mạch được không?”
Thương Kiều không phản đối, hơi thuốc bốc lên khiến tinh thần hắn dần dần lười biếng, giống như một con hổ trắng lười biếng, nằm dài bên mép hồ: “Đi đi.”
Minh Lan Nhược đứng dậy, làm như không có việc gì mà xách váy đi ra khỏi phòng tắm.
Lúc gần ra đến cửa, giọng nói lạnh lẽo sâu kín của hắn vang lên: “Một khắc sau, không thấy ngươi quay lại thì đêm nay đừng về nữa, nhé?”
Minh Lan Nhược dừng bước, không có biểu cảm gì nhếch môi: “Vâng!”
Một khắc cũng đủ để hạ gục hắn, cứ ngâm thuốc này đi, nghỉ ngơi cho khỏe, đừng suốt ngày nổi điên!
Tiểu thái giám ở cửa thấy nàng ra, ân cần hỏi: “Cô thái thái, ngài định đi đâu?”
Minh Lan Nhược liếc nhìn hắn ta: “Ngươi không phải là Tiểu Tề Tử nghĩa tử của ngài ấy đấy sao?”
Bối phận của nàng sao lại tăng lên nữa rồi?
Tiểu thái giám mười mấy tuổi cười hì hì: “Tề công công là nghĩa phụ của nô tài, Thiên Tuế gia gia là gia gia của nô tài.”
Minh Lan Nhược: “…”
Thương Kiều này thật sự là con cháu đầy đàn, không, là con cháu khắp thiên hạ.
Khắp thiên hạ là họ hàng.
“Nhưng cháu gái nuôi của gia gia, chỉ có mình ngài, ngài là duy nhât.” Tiểu thái giám nịnh nọt.
Minh Lan Nhược nhếch môi, thản nhiên hỏi: “Phòng thuốc ở đâu?”
Tiểu thái giám vội vàng mở cửa dặn dò một tiểu thái giám khác đang canh cửa: “Nhanh, dẫn cô thái thái đến phòng thuốc.”

Ads
';
Advertisement