Gương mặt tuấn tú tái nhợt giờ phút này lấm tấm mồ hôi và ánh mặt trời, làm nổi bật sự lạnh lùng, đẹp đến lóa mắt, như một thanh dao sắc bén mang theo sát khí âm trầm và quyến rũ.
Minh Lan Nhược cúi đầu, lông mi rũ xuống: “Khụ, Thiên Tuế Gia hãy đi tắm trước đi, lát nữa ta sẽ chẩn trị cho ngài.”
Thương Kiều đi đến bên cạnh nàng, nheo mắt phượng: “Được thôi, vậy mời Điệu Vương phi hầu hạ bản tọa tắm gội.”
“Cái gì?” Minh Lan Nhược kinh ngạc.
Thương Kiều thấy biểu hiện kinh ngạc của nàng, ném Tú Xuân đao cho nàng, cười một cách không kiêng nể rồi dẫn đầu đi ra khỏi võ đài.
Minh Lan Nhược ôm Tú Xuân đao nặng nề, suýt thì bị ngã, ánh mắt kì lạ của đám người Tiểu Tề tử làm nàng không chịu được mà đỏ mặt.
Nàng đành phải vội vàng đi theo hắn: “Tại sao một đại phu như ta lại phải hầu hạ ngài tắm chứ!”
Thương Kiều nhướng mày: “Sao, không phải ngươi nói bản tọa nên nghỉ ngơi nhiều, chăm tập thể dục à, đến giờ không phải nên để đại phu ngươi đến nghiệm thu thành quả sao?”
Mặt Minh Lan Nhược không cảm xúc: “Hầu hạ ngài tắm thì liên quan gì đến nghiệm thu thành quả?”
Thương Kiều cong môi, nhàn nhạt mỉm cười: “Vậy sao, vậy ngươi về đi, hai ngày nữa bản tọa sẽ chuyển qua đó dưỡng bệnh.”
Minh Lan Nhược sửng sốt, lập tức nhớ tới mục đích hôm nay tới, thấp giọng nói: “Ta chưa từng hầu người khác tắm rửa nhưng lúc ngài tắm thì ta có thể kiểm tra tình trạng cơ thể ngài.”
Thương Kiều lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhỏ xinh, cong môi nói: “Tốt lắm, Minh đại phu.”
Hai người đi một mạch đến phòng ngủ của Thương Kiều.
Đến gần cửa thư phòng, Minh Lan Nhược tình cờ nhìn thấy một bóng người cao lớn từ trong thư phòng đi ra.
Toàn thân đối phương mặc y phục của Cẩm Y Vệ cấp cao, nhìn thấy Thương Kiều, lập tức chắp nắm nay: “Thiên Tuế Gia.”
Thương Kiều cười, vỗ vai hắn ta: “Thế nào, đọc tấu sự chương mấy ngày nay, vất vả cho Tần Ngọc Trầm ngươi rồi”
Minh Lan Nhược hiếm khi thấy Thương Kiều thân thiện với thuộc hạ như vậy, trước giờ hắn luôn cao cao tại thượng, khiến người ta có cảm giác xa cách.
Nàng không khỏi tò mò liếc nhìn Cẩm Y Vệ cấp cao đó.
Nhưng nhìn thấy đối phương có đôi mày tuấn lãng sâu thẳm, làn da màu mật ong nhạt, lại là một nam nhân cao lớn oai hùng.
Đối phương cười bất đắc dĩ, nói với Thương Kiều: “Công việc trong tay Thiên Tuế Gia thật khiến người khác đau đầu, cuối cùng ta cũng hiểu tại sao ngài phải tĩnh dưỡng một thời gian rồi, đúng thật có thể khiến người ta phát điên.
Đông xưởng toàn làm “mấy việc bẩn thỉu”, làm sao không đau đầu cho được.
Minh Lan Nhược hiểu rõ, người này là Thương Kiều gọi đến để thay thế hắn.
Nàng lại càng thêm chán nản, điều này chẳng phải có nghĩa là Thương Kiều đã hạ quyết tâm chuyển đến vương phủ của nàng rồi sao?
“Không biết vị này là?” Đối phương đột nhiên chuyển chủ đề nói chuyện lên người nàng.
Thương Kiều thản nhiên nói: “Đây là Điệu Vương phi, nàng am hiểu thuốc Miêu, cũng là đại phu chịu trách nhiệm chữa bệnh cho bản tọa.”
Tần Ngọc Trầm nhìn nhan sắc thanh diễm của Minh Lan Nhược, đáy mắt hiện lên một tia khác thường.
Sau đó hắn ta mỉm cười chắp tay: “Thì ra là Điệu vương phi đã chữa khỏi bệnh cho Thái hậu, tại hạ là Tần Ngọc Trầm, chỉ huy sứ của Nam Trấn Phủ Tư, sức khỏe Thiên Tuế Gia xin giao phó cho người.”
Minh Lan Nhược tùy ý gật đầu: “Chỉ huy sứ Tần đừng khách khí, chỉ là bổn phận của đại phu mà thôi, hơn nữa Thiên Tuế Gia còn là trưởng bối của ta.”
Thương Kiều nói với Tần Ngọc Trầm thêm vài câu rồi dẫn Minh Lan Nhược rời đi.
Tần Ngọc Trầm ở bên hạ thấp người kính cẩn cung tiễn nhưng ánh mắt hắn ta nhìn bóng lưng của Minh Lan Nhược có hơi phức tạp.
…
Minh Lan Nhược vác hòm thuốc đi theo Thương Kiều đến phòng ngủ.
Đây là lần đầu tiên nàng tới phòng hắn.
Căn phòng rộng rãi, cực kì trang nhã, chỉ có điều trên kệ toàn là các loại vũ khí, còn có ba mặt tường xếp đầy các loại sách.
Minh Lan Nhược nhìn giá sách cao ngất, không nhịn nổi nói: “Đây là đưa cả Tàng Thư Các vào phòng luôn rồi, hay là ở trong Tàng Thư Các luôn vậy, đọc hết được thật sao.”
Thương Kiều bận đến như vậy, lấy đâu ra thời gian đọc sách, không phải học đòi văn vẻ đấy chứ?
Nói rồi, nàng tùy ý rút ra mấy quyển, kết quả là phát hiện tất cả sách có ghi chú bên trên.
Ngoại trừ kinh sử và ghi chép của các văn nhân từ khắp nơi, trong đó thậm chí còn có cả một quyển trăm kiểu kịch tình mùa xuân!
Nàng như bị bỏng, nhanh chóng trả tất cả về lại giá sách, không dám tùy tiện nhìn nữa.
“Làm sao, cảm thấy bản tọa học đòi văn vẻ à?” Thương Kiều ngồi lên chiếc giường êm ái, tiểu thái giám lập tức chạy đến giúp hắn thay giày, đổi thành giày mềm.
Tiểu thái giám lấy lòng nói: “Thiên Tuế Gia nổi danh chỉ cần xem qua là nhớ, sách ở đây được đổi định kỳ hàng năm đó!”
Nàng liếc qua Thương Kiều, họ nhẹ một tiếng: “Ngài đúng là kiến thức uyên thâm, trác nhĩ bất phàm.”
Có thể ngồi ở vị trí như đứng đầu Đông Xưởng, dưới một người trên vạn người, rốt cuộc cũng phải khác với người thường.
Nhưng ngay giây sau, Minh Lan Nhược chợt nhớ đến bộ y phục mà hắn đã đưa cho nàng, thậm chí cả kích cỡ chiếc yếm lót cũng chuẩn xác với cơ thể nàng đến từng tấc.
Gương mặt non nớt của Minh Lan Nhược lại đỏ lên, như vậy có nghĩa là hắn cũng đã dùng khả năng xem qua là nhớ của mình lên người nàng rồi.
Thương Kiều vịn vào tiểu thái giám để đứng lên, đi tới phía cuối phòng, thản nhiên nói: “Xem qua là nhớ, cũng không phải chuyện gì tốt, chuyện tốt hay xấu có muốn quên cũng không quên được.”
Minh Lan Nhược thấy thế, trong lòng khẽ thở dài, đúng rồi, não sẽ quên đi những chuyện đau khổ, đó thực chất cũng là một cơ chế bảo vệ của cơ thể.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất