Vương ma ma dừng một chút, thở dài: “Ngài là người Tiêu gia duy nhất còn sống. Từ khi ngài còn nhỏ, chúng ta thật ra vẫn luôn ở bên cạnh ngài, chỉ là theo di chúc của Tiêu Soái chưa từng lộ diện, cho đến bây giờ…”
Vương ma ma, Trần Ninh và những người khác liếc nhìn nhau, rồi Trần Ninh nở một nụ cười rạng rỡ với Minh Lan Nhược: “Cho đến bây giờ, ngài xứng đáng để chúng ta nguyện trung thành!”
Minh Lan Nhược bừng tỉnh, hoá ra là thế…
Nàng bỗng nhiên nhắm mắt lại, không khỏi cười khẽ.
Sau khi sống lại, vì nàng thay đổi lựa chọn của mình nên có rất nhiều chuyện và người cũng đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Nàng đã từng uể oải, cũng từng ảm đạm và buồn bã.
Nhưng giây phút này, nàng lại bỗng nhiên cảm thấy những đau khổ và rối rắm đó chỉ là những thử thách để dẫn đến giây phút thu hoạch này!
Kiếp trước, nàng đặt sự thông minh và kiêu ngạo của mình lên nam nhân, lên những cuộc tranh giành, tranh sủng vô nghĩa.
Người Xích Huyết quân chắc hẳn đã rất thất vọng về nàng.
Nhưng nay, trong kiếp này, vào giờ phút này, nàng cuối cùng đã hiểu rõ hơn.
Một người vượt qua mọi chông gai, gian nan để sinh tồn, đêm ở thiên lao hôm đó càng làm cho nàng không hề rơi vào tình yêu, mà lại chứng minh rằng nàng không thua kém gì nam tử về tâm tính và thủ đoạn.
Xích Huyết quân cũng tán thành nàng, tái xuất hiện nhân gian, thề nguyện trung thành.
Nếu ngươi nở rộ, gió mát từ trước đến nay sẽ tự đến!
Có Xích Huyết quân, trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị giữa Thái Tử và Tần Vương, nàng có đủ thực lực để bảo vệ Minh gia, khiến người khác không dám coi thường.
Minh Lan Nhược bình tâm lại, nhìn Vương ma ma và Trần Ninh cùng những người khác: “Vương ma ma, nếu các ngươi nhận ta là chủ thì Điệu Vương phủ về sau sẽ là cứ điểm của Xích Huyết quân ở Kinh Thành. Các ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi rồi từ từ sắp xếp người cải trang thành hạ nhân vào phủ.”
Trần Ninh và những người khác vui sướng nhìn nhau, đại tiểu thư đã chấp nhận sự trung thành của họ!
“Vâng!” Trần Ninh vội ôm quyền đáp.
Minh Lan Nhược suy nghĩ một lát rồi dặn dò Vương ma ma: “Nhà kho của hồi môn và bạc của ta có tổng giá trị ít nhất mười vạn lượng, nếu cần, ngươi cứ việc lấy dùng.”
Nuôi quân đội không thể thiếu tiền.
Vương ma ma cười nhẹ, nói: “Đại tiểu thư có lòng rồi. Tiêu gia và Xích Huyết quân có nghề nghiệp trải rộng khắp nước. Tuy bị tên hoàng đế chó má kia tịch thu không ít nhưng riêng tiền lời từ các cửa hàng hiện có ở Kinh Thành đã được sáu, bảy vạn lượng mỗi năm rồi.”
“Chưa kể đến các vùng duyên hải mậu dịch và sản nghiệp dưới danh nghĩa Xích Huyết quân cũng có lợi nhuận mỗi năm ít nhất cũng vài chục vạn lượng, nếu không thì làm sao có thể nuôi sống đám tiểu tử này.”
Minh Lan Nhược im lặng, là nàng coi thường của cải của ông ngoại.
Dù xuất thân từ thế gia quý tộc nhưng sau năm năm bị giam cầm trong Điệu Vương phủ với những ngày tháng thanh bần, cảm giác đột nhiên giàu có này, thật sự là quá tuyệt!
Minh Lan Nhược nắm chặt tay thành nắm đấm ở trong tay áo, nhìn gió nổi lên mây di chuyển bên ngoài cửa sổ, trái tim nàng cảm thấy thoải mái.
Nhưng rồi…
Nàng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, niềm vui trên gương mặt cứng lại.
“Trong lúc vui vẻ, ta đã quên nói với mọi người về một việc quan trọng và khá nguy hiểm.”
Nhìn nét mặt Minh Lan Nhược ngưng trọng như vậy, Trần Ninh và những người khác cũng khẩn trương lo lắng: “Tiểu thư?”
“Cửu Thiên Tuế Thương Kiều, cũng chính là cữu cữu của ta… vài ngày nữa sẽ đến ở tại Điệu Vương phủ.” Minh Lan Nhược thu lại nụ cười, biểu cảm phức tạp nói.
Vương ma ma và những người khác không khỏi kinh ngạc: “Cái gì! Chuyện này không thể!”
Nhóm người bọn họ là những kẻ mà Minh đế kiêng kị nhất, có khả năng tạo phản, là di thần* của Tiêu gia Xích Huyết.
Mà hiện tại, đại thái giám chưởng ấn Đông Xưởng, kẻ chuyên giám sát và lùng bắt mọi thế lực mưu phản lại muốn ở trong hang ổ của họ?
Minh Lan Nhược đau đầu xoa trán, lẩm bẩm: “Không cần kêu lớn tiếng như vậy, ta biết là không thể nhưng ta có thể làm gì khác đây?”
Thương Kiều là tên vừa bá đạo lại cố chấp, làm sao mà nghe lời người khác.
Dù rằng bản thân Thương Kiều mang theo nhiều bí mật khủng khiếp mà hắn có thể chết rất nhiều lần nhưng kiếp trước người này đến chết vẫn ngồi trên vị trí đại thái giám chưởng ấn Đông Xưởng, không tạo phản, lại thay Minh đế khống chế được đủ loại quan lại.
Nàng hiện tại cũng không biết hắn nghĩ gì.
Nhưng mặc kệ Thương Kiều nghĩ gì, từ bất cứ góc độ nào, hắn chẳng có vẻ gì là vui khi thấy nàng kế thừa sự nghiệp Tiêu gia Xích Huyết quân.
Dù sao dục vọng kiểm soát khác thường của hắn không cho phép nàng “cứng cỏi” muốn bay cao.
Huống chi việc kế thừa Xích Huyết quân cũng đồng nghĩa với việc nàng kế thừa “nguy hiểm”. Dù cho họ từ bỏ việc ám sát Minh đế, Tiêu gia vẫn là điều cấm kỵ với Minh đế.
Nếu tin tức này bị lộ ra ngoài, Minh đế chắc chắn sẽ không tha cho nàng, Thương Kiều tất nhiên cũng không mong nàng kế thừa “Xích Huyết quân”.
Vì vậy, nàng cần phải lừa dối hắn!
……
Minh Lan Nhược buồn rầu suốt hai ngày.
Nàng cắn răng một cái, quyết định trong khi Thương Kiều vẫn chưa chuyển đến đây sẽ chủ động đến cửa phục vụ hắn!
“Chậc, ngọn gió gì mà lại thổi Điệu Vương phi tới đây thế này.”
Tại võ đài Đông Xưởng, Thương Kiều mặc bộ hỏa sắc phi ngư, cười như không cười nhìn Minh Lan Nhược cầm theo hòm thuốc đứng ở trên võ đài.
Mái tóc dài của hắn buông xõa, đầu đội ô sa, tay cầm Tú Xuân đao, vừa so chiêu luyện tập với người khác ở võ đài.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất