Đại Hoàng đáng thương ôm lấy cái lưới bị phá của mình, vừa phẫn nộ vừa cảm thấy thẹn, ai động dục hả, nó có động dục cũng sẽ không thèm tìm đến một con nhện cái độc ác ăn luôn nhện đực chỉ để sinh con!
Nữ nhân này còn ác độc hơn so với nhện mẹ!
Lần này Minh Lan Nhược rất cẩn thận cầm cái muỗng đựng nước tiểu từ từ ngồi xuống đỡ lấy khuôn mặt Thương Kiều, sau đó nhanh chóng tinh chuẩn duỗi cái muỗng tới bên cạnh môi mỏng của hắn.
Cũng không thể tiểu thêm!
Thương Kiều hơi nhíu mày, cuối cùng chậm rãi mở mắt ra.
Trong đôi mắt u ám như đêm của hắn là ảnh ngược của nàng khiến trái tim Minh Lan Nhược hoảng loạn kỳ lạ.
“Ngươi cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?” Nàng rũ mi ho nhẹ một tiếng, không đối diện với hắn.
Đột nhiên Thương Kiều duỗi tay xoa mặt nàng, ngón tay dài xoa môi nàng, mất tiếng nói: “Sớm, tối hôm qua ngủ có ngon giấc không…”
Xem ra là nàng tỉnh sớm hơn hắn.
Ánh mắt dừng trên khuôn mặt tái nhợt của hắn, hàng mi dài của hắn nhiễm lên ánh sáng lạnh lẽo khiến cả người hắn thoạt nhìn ôn nhu đến nguy hiểm.
Hoặc là nói…Nguy hiểm chính là bầu không khí ái muội giống như đôi tình nhân đang yêu nhau này.
Minh Lan Nhược hơi cứng đờ đứng dậy tránh khỏi tay hắn.
“Ngươi nên đi rồi, Cẩm Y Vệ đã chuẩn bị xong xe.” Minh Lan Nhược nhàn nhạt nói rồi xoay người đi ra ngoài.
Thương Kiều nhạy bén phát hiện ra cảm xúc của nàng không thích hợp, hắn như suy tư gì đó nhìn theo bóng dáng nàng.
Minh Lan Nhược đi tới rừng Tịch Mai, ngửi thấy mùi thơm của hoa mai trong không khí mới chợt nhớ tới gì đó.
Nàng lấy từ trong hòm thuốc ra một cái túi nhỏ màu tím bắt đầu trích lạp mai.
“Nếu đã thích như vậy thì lần sau bản tọa lại dẫn ngươi tới là được.” Thương Kiều nhìn nàng cười nói.
Minh Lan Nhược nhàn nhạt nói: “Tịch mai tháng ba khó có được, thích hợp để làm thuốc.”
Thương Kiều thuận tay hái được một lạp mai cài trên tóc mai nàng, ngả ngớn nói: “Làm đại phu mà chẳng biết thưởng thức gì hết, vô duyên vô cớ lãng phí một bông hoa đẹp như vậy?”
Minh Lan Nhược lấy lạp mai trên tóc mai xuống ném vào trong túi.
Nàng nhàn nhạt nói: “Hoa bé thế này thì gọi gì là lãng phí, sáng nay toàn bộ nước tiểu của Đại Hoàng được đút hết vào miệng của Thiên Tuế Gia ngài ta mới cảm thấy đang lãng phí tinh hoa của Đại Hoàng đấy.”
Thương Kiều cứng người, môi mỏng tinh xảo run lên: “Cái…cái gì cơ?”
Nàng đút hắn ăn cái gì cơ?
Minh Lan Nhược cười thanh thiển: “Sao nào, ngài không phát hiện ra hơi thở trong người ngài đã thông thuận hơn nhiều sao? Đó là công lao của nước tiểu Đại Hoàng đấy.”
Bước chân Thương Kiều bỗng dừng lại, mặt không cảm xúc nhìn nàng.
Minh Lan Nhược tựa như không biết nhìn lại hắn: “Ngài sao vậy?”
Thương Kiều rũ mắt, nhẹ nhàng bâng quơ: “Quên lấy đồ, ta trở về một lát.”
Nói rồi hắn ưu nhã xoay người quay về trong viện.
Không lâu sau Minh Lan Nhược loáng thoáng nghe thấy thanh âm nôn mửa khó chịu, tâm tình tích tụ trong nàng lúc này mới hơi tiêu tán một ít.
Nàng cười nhạt một tiếng. Xứng đáng!
Sau đó nàng xách theo hòm thuốc và lạp mai đi chậm rì rì ra khỏi rừng mai.
Hai khắc sau, Minh Lan Nhược, Cảnh Minh và Thương Kiều cùng đang ngồi trên xe ngựa quay về.
Sắc mặt Thương Kiều tái nhợt ốm yếu dựa vào gối mềm mạ vàng dưỡng thần, tâm tình Minh Lan Nhược lại rất tốt đang thưởng thức phong cảnh núi rừng bên ngoài.
Mãi cho đến chân núi Thương Kiều mới chậm rãi lên tiếng: “Sao vậy, vẫn còn tức giận chuyện tối hôm qua không xuống núi được sao?”
Hắn đã nhận được hồi báo của thủ hạ, nói là người của Điệu Vương phủ đánh với bọn họ một trận.
Minh Lan Nhược không mặn không nhạt nói: “Ta nào dám tức giận với Thiên Tuế Gia ngài chứ.”
Gạt nàng, khiến nàng chỉ có thể ở trong rừng núi hoang vắng cùng hắn cả đêm có tính là gì chứ.
Nàng không minh không bạch gả cho “Thân phận thật sự” của hắn, ở trong Điệu Vương phủ suốt năm năm thì thôi đi, ngẫm lại hiện giờ mình vẫn là “Vương phi” của hắn đấy.
Khiến lòng nàng trăm vị tạp trần, phải nhịn rõ lâu mới có thể nhịn xúc động muốn đánh chết cái kẻ điên lòng tràn đầy mưu mô này xuống được.
Thương Kiều không nói gì thêm mà chỉ nheo mắt lại, vẻ mặt khó lường nhìn vẻ quật cường thanh lãnh của nàng.
Minh Lan Nhược nhìn bên ngoài đến xuất thần, giữa hai người lâm vào an tĩnh lạnh lẽo quỷ dị.
Mãi đến khi xe dừng trước Điệu Vương phủ, Minh Lan Nhược xách theo hòm thuốc chuẩn bị xuống xe.
Nàng mới xốc mành lên, đột nhiên một cánh tay thon dài nóng rực vòng lấy eo nhỏ của nàng, kéo ngược nàng lại.
Minh Lan Nhược không đề phòng, lảo đảo chật vật ngã ngược vào trong lòng hắn.
“Ngươi làm gì!” Nàng xoa chóp mũi bị đụng đau, cáu giận trừng mắt với hắn.
Thương Kiều đè vòng eo nhỏ của nàng lại, nhàn nhạt nói: “Quét tước qua phòng trong Điệu Vương phủ của ngươi một chút, mấy hôm nữa bản tọa sẽ tới ở mấy ngày!”
Minh Lan Nhược ngây người, không dám tin nhìn hắn: “Ngươi nói cái gì?”
Thương Kiều nhướng mày: “Sao nào, không muốn hả, dám ở sau lưng bản tọa giấu dã nam nhân trong phủ đệ ư?”
Minh Lan Nhược chán nản, bực bội thấp giọng: “Dã nam nhân gì chứ, ngoại trừ dã thái giám là ngươi ra thì móc đâu ra dã nam nhân!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất