Minh Lan Nhược - FULL

“Được, vậy tốt, thật ngoan, bản tọa rất vừa lòng!” Thương Kiều lười nhác nghịch tóc nàng.
“A…Ý của ta không phải là vậy!” Minh Lan Nhược cảm thấy mình sắp điên mất rồi, nàng bị hắn khích đến mức nói năng lộn xộn hết cả.
Nàng hít sâu một hơi, cố nén buồn bực: “Có dã nam nhân hay không không phải trọng điểm, trọng điểm là tại sao ngươi muốn dọn tới ở?”
Dựa vào đâu chứ?
Hiện tại Điệu Vương phủ do một tay nàng tạo dựng nên, cũng là căn cơ của nàng, hắn dựa vào đâu mà nói muốn tới thì tới?
Thương Kiều nhướng mày: “Sao vậy, không phải ở trước mặt Hoàng đế ngươi nói bản tọa bị thận hư, thận thủy không đủ, mang bệnh thượng triều thật sự quá vất vả, cần có ngươi ở bên chiếu cố và hầu bệnh hay sao?”
Minh Lan Nhược nghẹn họng, sắc mặt xanh trắng đan xen, hắn đang dùng lời nói lúc trước khi nàng muốn dọn đến Đông Xưởng để trả lại cho nàng đây mà.
Nàng cố giữ vững trấn định, miễn cưỡng nói: “Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết, ngươi cũng nói thời gian này bản tọa nên nghỉ ngơi nhiều hơn, sao nào, thân là y giả ngươi không nên chiếu cố người bệnh sao?” Đầu ngón tay Thương Kiều nâng cằm nàng lên, nguy hiểm nheo mắt nhìn nàng.
Mồm miệng hắn còn nhanh nhẹn hơn cả nàng, đạo lý lớn ập đến khiến nàng không nói thành lời.
Gần như dùng vũ lực chói lọi uy hiếp.
Minh Lan Nhược cúi đầu xuống, bất động thanh sắc: “Ta có thể tới Đông Xưởng chữa bệnh cho ngài nhưng nếu ngài tới nơi này của ta ở thì người ngoài nhìn vào sẽ thành cái dạng gì.”
Đột nhiên Thương Kiều cúi đầu tiến tới trước mặt nàng, chóp mũi đối chóp mũi, ý cười trong mắt phượng ôn nhu đến lạnh lẽo quỷ dị.
“Thành cái dạng gì? Đương nhiên là thành thân nhân rồi, cái kiểu vãn bối vì trưởng bối hầu bệnh ấy.”
Minh Lan Nhược bị hắn cười làm nổi da gà cả người, buột miệng thốt: “Làm gì có trưởng bối nào lén lút cưới…”
Bốn chữ “Thân nhân của mình” bị nàng mạnh mẽ nuốt ngược trở về.
“Cưới gì?” Thương Kiều mỉm cười.
Minh Lan Nhược tức giận mạnh mẽ nói nốt câu: “Ta phản đối ngài lấy loại biện pháp này đến ở trong phủ của người khác, ép người khác hầu bệnh.”
Thương Kiều cười như không cười vỗ eo nhỏ của nàng: “Phản đối vô hiệu, mau xuống xe đi.”
Minh Lan Nhược không cam lòng trừng mắt nhìn hắn, còn muốn nói thêm gì đó: “Nhưng mà…”
Thương Kiều nheo mắt lại, ngữ khí quỷ dị hỏi: “Sao vậy, nếu đã không muốn xuống xe thì thôi đừng xuống nữa.”
Ngón tay của hắn đột nhiên từ sợi tóc ung dung thẳng một đường tiến tới vòng eo tinh tế của nàng vỗ nhẹ, bắt lấy đai lưng chậm rãi dùng sức.
Vòng eo tinh tế của Minh Lan Nhược giống như bị trói buộc ở trong lòng bàn tay hắn, tựa như vật trong tay hắn vậy.
“Thật nhỏ…Dùng sức một chút liệu có thể gãy mất hay không?” Hắn cười khẽ, khóe mắt mang theo nét tà tứ.
Nàng bị hắn trêu như vậy khiến cho cả người không được tự nhiên, mặt đỏ lên đẩy mạnh hắn ra, xoay người dứt khoát xách theo hòm thuốc đi xuống.
Nhìn bóng dáng quật cường lại tinh tế của nàng, Thương Kiều cười nhẹ, nhắm mắt lại lười biếng dựa vào trên đệm mềm, đầu ngón tay như có như không gõ nhẫn ban chỉ.
Cô nương thông minh của hắn hình như đã phát hiện ra điều gì, hoặc là đang giấu hắn bí mật nào đó.

Minh Lan Nhược xụ mặt trở về Điệu Vương phủ, trong bụng đầy những tâm sự.
Tựa như khi nàng đọc sách, học sinh đang phá rối ở dưới mặt bàn thì tiên sinh đột nhiên muốn tới kiểm tra.
Nàng muốn nghĩ ra một biện pháp khiến hắn không thể vào ở được nữa!
Thương Kiều hỉ nộ vô thường, dục vọng khống chế lại cao, lúc ở trong cung Hoàng hậu hắn đã nói qua không thích nàng âm thầm tư tàng thế lực.
Mấy người Xuân Hòa, Cảnh Minh hay thư sinh Ẩn cuối cùng do rất nhiều loại lý do nên hắn nhịn nhưng nếu biết nàng vẫn còn âm thầm khuếch trương kế hoạch.
Chỉ sợ hắn sẽ không đồng ý, mà nàng cũng không muốn xảy ra xung đột với hắn trong thời điểm này.
Xuân Hòa, Cảnh Minh nghe thấy nàng trở về, vội vàng ôm Tiểu Hi tiến tới.
“Mẫu thân!” Tiểu nhân nhi ba bước hóa làm hai chạy tới, nàng khom lưng bế cậu nhóc lên hôn mấy cái.
Cảnh Minh buồn bực nói với nàng: “Đại tiểu thư, mấy người Trần Ninh đang chờ người ở trong thư phòng, không biết là có chuyện gì nữa.”
Đôi mắt thanh lệ của Minh Lan Nhược hiện lên duệ sắc, nhìn về phía nàng ấy: “Ngươi dẫn Tiểu Hi đi chơi trước đi.”
Tiểu Hi vừa thấy đã biết là mẫu thân còn có việc, lập tức ngoan ngoãn rời đi theo Cảnh Minh.
Minh Lan Nhược dẫn theo Xuân Hòa tới thư phòng, ba người Trần Ninh và Chu Như Cố đã sớm ở trong phòng chờ, thấy nàng tiến vào thì cùng đứng dậy: “Đại tiểu thư.”
Minh Lan Nhược liếc mắt một cái đã thấy ánh mắt bất an và mơ hồ của bọn họ.
“Sao rồi, đã nghĩ xong xem nói dối ta như thế nào hay chưa?” Nàng nhàn nhã ngồi xuống, tiếp nhận trà Xuân Hòa đưa qua.
Bên kia Minh Lan Nhược “Thẩm vấn” ở trong thư phòng, Thương Kiều bên này cũng đã về tới Đông Xưởng.
Hắn bám tay một Cẩm Y Vệ bước xuống, Hòa công công, Tiểu Tề Tử và mấy tên Cẩm Y Vệ cấp cao lạnh mặt mặc Phi Ngư phục màu đỏ sậm đã sớm chờ ở ngoài cửa.
“Chúng thuộc hạ tham kiến Đốc chủ!” Mấy người Cẩm Y Vệ cung kính ôm quyền quỳ một gối xuống hành lễ.
“Đứng dậy đi.” Thường Kiều tùy ý giơ tay.
Sau đó, hắn đánh giá làn da màu đồng của nam tử dẫn đầu có khuôn mặt thâm thúy tuấn lãng một chút, rồi hơi mỉm cười.

Ads
';
Advertisement