Minh Lan Nhược - FULL

Mấy Cẩm Y Vệ xấu hổ nhìn nhau một cái, cúi đầu không nói chuyện.
Không có mệnh lệnh của chủ tử thì bọn họ không được cho người ngoài vào quấy rầy rừng Tịch Mai, không ngờ lại bị bắt quả tang.
Minh Lan Nhược cũng hiểu rõ, tối hôm qua thật ra sau khi Thương Kiều thanh tỉnh có thể dẫn nàng xuống núi.
Nhưng mà hắn lại không muốn làm như vậy.
Minh Lan Nhược thở dài một hơi: “Chuẩn bị xe ngựa, đợi lát nữa rồi xuống núi cùng với chủ tử của các ngươi đi, hắn hơi sốt nhẹ đấy.”
Thương Kiều là người đứng đầu Đông Xưởng tàn nhẫn độc ác gây thù chuốc oán vô số, có rất nhiều người muốn ám sát hắn như vậy thì sao bên người lại không có ai đi theo được chứ.
Là do nàng ngốc thôi.
“Vâng!” Mấy Cẩm Y Vệ thành thật ôm quyền, ngoan ngoãn đi chuẩn bị xe ngựa.
Vị này chính là người được Thiên Tuế Gia sủng ái nhất, còn quan trọng hơn so với mười mấy vị nghĩa tử kia của Thiên Tuế Gia.
Trần Ninh thử thăm dò: “Đại tiểu thư, vậy ngài…”
Minh Lan Nhược nhìn vào mắt hắn ta: “Các ngươi về trước đi, báo với Tiểu Hi là ta rất tốt, sau khi ta trở về sẽ vẫn còn chuyện muốn hỏi các ngươi, ngẫm lại cho rõ xem có muốn nói thật với ta hay là không.”
Nói xong nàng cũng không để ý tới bọn họ nữa mà quay người trở về rừng Tịch Mai, bỏ lại mấy người Trần Ninh hai mặt nhìn nhau.
“Lời của Đại tiểu thư có ẩn ý, nàng có ý gì vậy?” Chu Như Cố đang thu đao ở bên cạnh Trần Ninh không kìm được nói thầm.
Trần Ninh im lặng một hồi rồi cười khổ: “Có khả năng là chúng ta bị lộ rồi.”
Không biết là do Đại tiểu thư quá thông minh hay là do bọn họ quá ngu ngốc đây.
Chu Như Cố ngẩn ngơ: “Hả, không thể nào?”
Vương ma ma sẽ đánh chết mấy người bọn họ mất!
Minh Lan Nhược trở về căn phòng cũ, người mặc bạch tu vẫn còn đang ngủ say trên đệm giường cũ nát.
Nàng cúi đầu nhìn nam nhân cho dù ngủ say ở nơi đầy đồ vật cũ nát nhưng vẫn khó nén được hơi thở tự phụ kia.
Linh quang lóe lên chợt nhớ tới mình đã quên mất một điểm mù quan trọng. Lúc trước con nối dõi của Tiên đế toàn bộ đã bị diệt hết, khi đó Minh đế đăng cơ mới “Danh chính ngôn thuận.”
Nhưng sau khi Minh đế đăng cơ được ba năm đột nhiên phong một thiếu niên làm “Điệu vương”, nói với bên ngoài là con trai của Mai phi may mắn tìm được khi núi lở, còn nói muốn nhường lại ngai vàng cho người kế vị còn lại duy nhất này.
Nhưng nghe nói thiếu niên được phong Điệu vương kia hình như bị đá đập hỏng đầu thành một người ngốc chỉ biết chảy nước dãi, căn bản không thể kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Triều thần luôn mãi cầu khẩn nên cuối cùng Minh đế “Đành cố” tiếp tục làm Hoàng đế, nhờ vậy còn được triều thần khen là nhân tâm nhân đức.
Mãi cho đến năm năm trước, Điệu vương bệnh tật ốm yếu sống tạm mười mấy năm nọ chẳng qua chỉ mắc phải bệnh phong hàn nho nhỏ nhưng cũng khiến một mạng phi thiên.
Tiếp đó là đến chuyện nàng bị nâng vào Điệu Vương phủ, trở thành “Điệu Vương phi”.
Nếu Thương Kiều mới là con trai chân chính của Mai phi thì nói cách khác, hắn mới là “Điệu vương” thật!
Trái tim Minh Lan Nhược đập thình thịch vì phòng đoán của bản thân, ánh mắt vô cùng phức tạp khiếp sợ nhìn Thương Kiều.
Tên này được, cái đồ Thương Kiều âm hiểm ti tiện này vào năm năm trước dám bọc nàng lại gả cho…Chính hắn?
Cái kẻ điên tâm cơ thâm trầm lại vô sỉ này!
Nàng che trán, trong lúc nhất thời không biết nên bày ra phản ứng gì, kinh ngạc hay là phẫn nộ nữa!
Nàng lại nghĩ tới lời Hòa công công nói với nàng, Thương Kiều phải thuyết phục Hoàng đế ra sao để có thể gả nàng vào Điệu Vương phủ.
Thiên Tuế Gia nói với Bệ hạ là nếu Minh Lan Nhược không chịu gả thì hài nhi trong bụng nàng phải giải thích thế nào, đêm đó vốn cũng không rõ ràng.
Để tránh lẫn lộn huyết mạch hoàng thất thì đơn giản nhất là gả cho Điệu vương đã chết kia thủ tiết là được, như vậy hài tử trong bụng kia coi như là truyền thừa của Điệu vương.
Đã cho trọng thần Minh Quốc công này hai phần mặt mũi như vậy rồi, cũng coi như là trừng phạt đối với việc nàng không biết điều.
Hoàng đế vốn chán ghét Điệu vương, nghe vậy thì vui sướng lập tức đồng ý.
Kết quả nàng và Hoàng đế cùng rơi xuống cái hố lớn hắn đã đào sẵn này rồi!
Sao lại có người có thể âm hiểm như vậy được kia chứ, khắp người toàn là tâm nhãn?
Nàng hít sâu một hơi mới miễn cưỡng bình tĩnh lại được, không, nàng không thể suy nghĩ tiếp nữa…
Đột nhiên Minh Lan Nhược nhìn về phía con nhện nơi góc nhà.
Đại Hoàng tỉ mỉ kết được một cái võng, bản thân nó thì đang ngủ im ru.
Tâm tình nàng cực kỳ ác liệt đi tới chộp lấy con nhện béo quơ quơ: “Thức dậy, làm việc!”
Đại Hoàng bị nàng hung hăng lắc choáng đến khiếp sợ, mấy cái chân gãi lông cứng trên đầu mình một lúc mới miễn cưỡng tỉnh táo.
Nó đầu choáng mắt hoa cúi đầu nhìn thì thấy dưới cái mông béo kia của mình đang kề một cái muỗng.
A a a, mới sáng sớm đã bắt người ta đi tiểu, đúng là bị điên, thật muốn cắn chết nữ nhân có độc này quá!
“Đại Hoàng!” Minh Lan Nhược táo bạo lại không kiên nhẫn cắn răng hô.
Uy áp khủng bố từ trùng vương đến từ trong cơ thể Minh Lan Nhược đột nhiên xuất hiện khiến nó không tự chủ được phun ra nước tiểu.
Ô ô ô…
Minh Lan Nhược thuận tay ném nó về lại góc màng nhện đã bị nàng phá hoại, lạnh giọng: “Thành thật ngốc ở đấy, một lát nữa còn phải về nhà, không cho phép đi khắp nơi tìm nhện cái động dục!”

Ads
';
Advertisement